Mùa đông ở thành phố Hạng luôn rất lạnh, Thư Diên không thích thành phố lớn như thế này chút nào.
Đầu tháng mười vẫn chưa có tuyết, đợi đến lúc tuyết rơi mới khổ.
Kha Lam đi tới cửa rồi lại quay về cầm áo khoác dự phòng, ném vào người Thư Diên trong lúc cô đang co người lại.
“Thư Diên, chịu khó kiếm tiền đi, sau này chuyển tới thành phố Giang ở.”
Thành phố Giang nổi tiếng là đông ấm hạ mát.
Thư Diên túm áo khoác, sụt sịt cái mũi, lắc đầu nói: “Em không thích nơi đó.”
Cô thích trấn Thủy Hương, đó là nơi cô sinh ra và lớn lên. Nguyện vọng của cô trong đời này là được trở về nơi đó, sống một cuộc sống yên bình.
Đến bãi đỗ xe, Thư Diên ném chìa khóa cho Kha Lam, chui vào trong ghế phụ.
Giờ tan tầm cũng là giờ cao điểm, đường sá ách tắc.
Thư Diên dựa vào ghế, đầu ngón tay trắng nõn nhấn vào đầu chú Minion, cái đầu được gắn lò xo nảy lên nảy xuống.
Kha Lam đánh mắt nhìn sang, thấy tâm trạng cô không tệ, cũng không quấy rầy cô.
Nhiệt độ trong xe tăng dần lên, một lớp sương đọng lên kính xe.
Trong chiếc xe yên tĩnh, âm báo tin nhắn vang lên. Thư Diên nhìn Kha Lam một cái rồi mới mở tin nhắn ra.
[Thư Diên, dựa vào đâu mà chị lại sống thoải mái như thế, còn Tiểu Nguyên lại phải nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo? Chị phải xuống dưới đó xin lỗi thằng bé!]
Tin nhắn ấy là của Khâu Đình.
Huyệt Thái Dương của Thư Diên căng phồng lên.
Thì ra cô sống rất thoải mái sao?
Thì ra cô xuống dưới đó là có thể nói lời xin lỗi.
Chiếc xe phanh gấp. Thư Diên ngả người về phía trước, lực kéo của dây an toàn làm rát cả vai cô: “A, siết chết em rồi.”
Kha Lam nhìn cô: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Thư Diên tháo dây an toàn ra, cắn răng nói: “Chuyện gì vậy?”
Kha Lam nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía trước là đèn xanh, làm gì đến mức kẹt xe?
Xảy ra tai nạn ở đằng trước à?
Thư Diên xoa bả vai nhức nhối. Hai người đợi gần mười phút trong xe, nhưng phía trước vẫn tắc đường.
Kha Lam mở cửa xe ra: “Để chị xuống xem sao.”
Đang là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn ngày hôm nay đỏ rực, những tia sáng vàng chói chiếu xuống mỗi một góc trên thế giới.
Đường Thiên Bình bị phong tỏa bằng dải ngăn cách. Người đi đường đông nghìn nghịt, ngã tư rộng lớn vây đầy người.
Tiếng còi xe cảnh sát và còi xe cứu thương vang lên không dứt.
Kha Lam không chen vào được, bèn hỏi người đằng trước: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại phong tỏa đường đi?”
“Tôi cũng không biết, không chen vào được. Nghe nói là một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, đụng chết một cậu bé vừa tan học.”
Xe tải! Cậu bé!
Nghe vậy, Kha Lam cuống lên, phản ứng đầu tiên là chạy về trong xe.
Trong xe trống trơn, chỉ có chiếc áo khoác đen bị ném trên ghế phụ.
Kha Lam đạp một cái vào xe.
Sao lại để cô ấy ở trong xe một mình cơ chứ!
Đúng là óc lợn!
Thư Diên đi vòng một lượt, ngơ ngác bước vào một ngã rẽ. Áo khoác không kéo khóa, gió lớn tạt thẳng vào ngực.
Cô siết chặt tay, bước lên phía trước. Đập vào mắt là một cậu bé tóc ngắn nằm trong vũng máu. Vệt máu đỏ tươi chảy vào một cái hố trên đường, đọng lại thành vũng.
Mùi máu tươi gay mũi xộc tới.
Xung quanh người đông nườm nượp, ồn ào huyên náo, Thư Diên ù hết cả tai.
Một cảnh tượng tương tự tái hiện lại trước mắt cô, như một thước phim quay chậm đang nhắc nhở cô.
Bóng người dần trở nên mơ hồ. Thư Diên túm tóc cúi đầu xuống, như thể nhìn thấy vệt máu chói mắt kia chảy tới cạnh chân mình.
Bên tai cô vang lên vô số âm thanh.
“Chị, em đau quá...”
“Chị nên xuống dưới đó xin lỗi thằng bé...”
Thư Diên cắn môi lùi về sau. Cả con đường quay cuồng, mọi người nhìn chằm chằm vào cô, hình như đều đang chỉ trích cô.
Cũng giống như năm đó, tất cả mọi người chỉ thẳng vào cô, đẩy vai cô, mắng cô là kẻ giết người.
Đến khi không còn đường để lùi nữa, cô bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc ở phía sau, làm vơi đi mùi máu tanh gay mũi.
Cuối cùng, Thư Diên không thể chịu nổi, cả người cô đổ về phía sau. Không có đau đớn, chỉ có một cái ôm ấm áp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận