Thế giới yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối chảy.
Bên bờ sông có một mái nhà tranh. Thư Chí Tường ngâm nga một khúc hát, bón phân cho vườn hoa nở rộn. Thư Diên nằm phơi nắng trên ghế bập bênh.
Khói bốc lên mái nhà, Nhiếp Thanh gọi bọn họ vào ăn cơm.
Trong phòng bếp còn có một người đàn ông rất cao, tấm lưng rộng lớn, Thư Diên muốn tới xem dáng vẻ của người đó.
Bất chợt, có người gọi cô từ phía sau: “Chị ơi.”
Thư Diên giật mình tỉnh lại. Cô đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối mịt, có hai người đứng dưới ánh đèn vàng. Hình như bọn họ trò chuyện khá vui, Kha Lam cười toác cả miệng, không hiểu sao lại thấy khá là hợp.
Thư Diên hất chiếc áo đang đắp trên người ra, phát hiện ra mình đang ở trong xe.
Cô quay lại xe bằng cách nào?
Là Vân Mạch à?
Thư Diên nhìn người đang trò chuyện với Kha Lam ở bên ngoài. Cô nhớ đó là đội viên của Vân Mạch.
Thư Diên cười khổ, lồng ngực hơi khó chịu.
Cô lấy một bao thuốc lá trong túi áo khoác ra, ánh sáng từ bật lửa chiếu vào mặt cô. Khuôn mặt cô tái nhợt, dù đã đánh son cũng không che được màu môi nhợt nhạt.
Khói thuốc lượn lờ, Thư Diên rít mạnh một hơi, cô sặc đến mức ngứa cả cổ.
Tiếng ai đó gõ bình bịch vào cửa xe vang lên. Thư Diên nhìn ra ngoài, hạ kính xe xuống, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông. Cô vẫn còn đang ngậm thuốc lá, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Cô quay mặt nhìn sang nơi khác.
Là anh thật!
Vân Mạch ném chai nước trong tay qua cửa sổ, rơi vào trong ngực cô. Anh không bày ra biểu cảm gì cả, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên miệng cô, dứt khoát ném đi.
Ngón tay vô tình chạm vào môi, môi cô lạnh buốt giá: “Nếu cô chán sống rồi thì tôi có thể giúp cô.”
Dường như anh đang thuật lại một chuyện rất bình thường, không có một vẻ mặt thừa thãi nào.
Thư Diên lúng túng, giọng nói hơi khàn: “Lên cơn thèm.” Không hút thì còn khó chịu hơn cả chết.
Theo cô, thuốc lá còn có tác dụng hơn thuốc, hiệu quả cũng nhanh hơn.
Vân Mạch dừng lại một lát rồi ngước mắt lên, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Không chết được thì nhịn đi.”
Thư Diên: “...”
Cô nghĩ tới một câu: Uy nghiêm bẩm sinh.
Vân Mạch không nhìn cô nữa. Anh chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát, sau đó đút tay vào áo đồng phục, lấy ra một chiếc kẹo trái cây rồi bóc vỏ.
Cửa sổ xe mở ra, gió lạnh lùa vào, kèm theo đó là một bàn tay.
Thư Diên chỉ cảm thấy bờ môi ấm áp tê dại. Sau đó, vị ngọt lan ra, xuyên qua cuống họng, thấm vào tận đáy lòng.
Khuôn mặt tái nhợt của cô bỗng nóng bừng lên, trở nên hồng hào hơn một chút.
Dưới ánh đèn đường phía xa xa, Kha Lam thò đầu lại, nhìn thấy hết tất cả, biểu cảm như vừa tìm được châu lục mới.
Không khí giữa hai người này... Có biến rồi!
Giản Tiêu nhìn Kha Lam trợn tròn mắt, lông mi chớp chớp, biểu cảm đặc sắc, anh ấy cúi đầu nở nụ cười.
Vân Mạch tựa vào xe, bóc một viên kẹo cho vào miệng. Đèn đường kéo dài bóng anh. Anh không nhìn cô, hỏi: “Cô sợ máu à?”
Gió thổi tan hơi lạnh trong giọng nói của anh. Thư Diên im lặng một lúc lâu.
Cô đoán là Kha Lam đã nói dối.
Thư Diên gãi mũi, thuận miệng bịa đặt: “Ừm, rất nghiêm trọng.”
Vân Mạch không hỏi thêm nữa. Lông mày anh giãn ra, thản nhiên nói: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Cô đáp lại: “Đỡ nhiều rồi.”
Thư Diên nói rất chậm, mang theo một vài tình tố mà chính cô cũng không hiểu.
Điều duy nhất mà cô biết là mình không muốn lừa anh, không muốn chút nào hết.
Cô nghĩ, nếu một ngày nào đó cô yên lặng chết đi, trong cái thế giới ăn thịt người này, chắc Vân Mạch chính là người xa lạ duy nhất từng mang lại cảm giác ấm áp cho cô.
Vân Mạch móc một nắm kẹo ra khỏi túi. Đủ mọi màu sắc, toàn là vị trái cây. Anh đặt vào tay cô: “Nếu lên cơn thèm thuốc thì ăn một chiếc.”
Anh không thích thuốc lá, chưa từng đụng vào nó, cũng không hy vọng một cô gái như cô dùng đến thứ đó.
Trong cái nhìn của Vân Mạch, thuốc lá cũng chẳng khác nào thuốc phiện.
Trong lòng bàn tay có mấy chiếc kẹo. Thư Diên đếm, chỉ có bảy chiếc, nhưng lại trĩu nặng.
“Được.”
Cô trịnh trọng trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận