Lúc ấy, vầng trăng lành lạnh treo trên cao, vừa lạnh vừa tối.
Nương theo ánh trăng, Vân Mạch quan sát cô thật kỹ, chỉ nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp của cô, thấp thoáng mang theo sự ưu sầu.
Đôi mắt cô ảm đạm tăm tối, như thể ánh trăng có sáng đến mấy thì cũng không thể mang tới ánh sáng cho cô.
Vân Mạch giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: “Có về không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại có cảm giác không cho phép từ chối.
Thư Diên ngoan ngoãn gật đầu. Đúng là cô khá mệt, cả người như bị tra tấn, đâu cũng thấy khó chịu.
Vân Mạch quay đầu gọi Giản Tiêu: “Cậu đưa bọn họ về, tôi đi xem hiện trường.”
Giản Tiêu mong còn chẳng được ấy chứ. Anh ấy cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu nói: “Vâng, đội trưởng.”
Ánh trăng mông lung, như phủ một lớp lụa mỏng lên nền trời, rải rác lên ngọn cây.
Thư Diên nhìn vào gương chiếu hậu, trông thấy bóng người mờ ảo ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng tỏ.
Đường xá đã được khơi thông rồi. Xe chạy qua hiện trường tai nạn. Mặt đất đã được rửa sạch, nếu không có vũng nước đọng ở đó thì người khác sẽ không biết ở đây mới xảy ra tai nạn chết người.
Một cậu bé vô tội.
Một chiếc xe tải vượt đèn đỏ.
Trong xe, Thư Diên nhắm mắt lại, hơi thở không ổn định. Cô nhíu chặt lông mày.
Giản Tiêu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Kha Lam đang mím môi chơi game ở ghế sau. Hình như phát hiện ra anh ấy “nhìn lén” mình, cô ngẩng đầu lên.
Kha Lam nhíu mày không hiểu gì cả.
Giản Tiêu: “...”
Anh ấy bất đắc dĩ chỉ vào Thư Diên.
Kha Lam sực hiểu, nói khẩu hình với người đằng trước.
“Lái chậm thôi.”
Thư Diên ngủ không sâu giấc. Kha Lam tắt trò chơi đi, khoanh tay dựa người vào ghế. Cô ấy nhìn vào gáy Thư Diên, đôi mắt chứa đựng ẩn ý nào đó.
Cô ấy cứ cảm thấy cô nàng này và anh Đội trưởng Cảnh sát hình sự kia rất lạ, nhưng cô ấy không có chứng cứ!
Kha Lam hồi tưởng lại. Một tiếng trước lúc cô ấy tìm được Thư Diên, Vân Mạch đang ôm eo cô, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ sự lo lắng.
Đó là cảm giác gì ấy nhỉ?
Cô ấy không nghĩ ra, cũng không nói ra được.
Giản Tiêu lái chậm và rất ổn định.
Lúc đến Phong Lâm, Kha Lam đưa Thư Diên về phòng, sau đó lại ra ngoài tiễn Giản Tiêu.
Gió thổi phất phơ ngoài cửa.
Giản Tiêu mặc đồng phục cảnh sát, đứng trước mặt Kha Lam: “Trong đội còn có việc, tôi đi trước đây. Bên ngoài lạnh, cô vào nhà đi!”
Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng.
Kha Lam không muốn làm lỡ chuyện của Cục Cảnh sát bọn họ, cô gật đầu: “Được, anh về đi. Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Vừa khách khí vừa xa cách.
Kha Lam đưa chìa khóa xe cho anh ấy: “Anh lái về đi, lúc nào rảnh tôi tới lấy.”
Cô không phải công dân xấu, tôn chỉ của cô là có ơn phải báo.
“Được.” Giản Tiêu do dự giây lát rồi nhận lấy: “Ngày mai tôi lái tới cho cô.”
“Ừm.”
Tiễn Giản Tiêu xong, Kha Lam đẩy cửa phòng của Thư Diên ra. Bên trong đen ngòm, tối om.
Cô sờ tường bật đèn lên, cả căn phòng lập tức sáng bừng.
Kha Lam lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đi hâm nóng. Đèn trong phòng ngủ đang bật.
Người trên giường nằm cuộn mình trên chiếc chăn. Kha Lam kéo chăn ra, đắp lên người cô, trong mắt là vẻ xót xa.
Hộp sữa trong tay vẫn còn ấm. Kha Lam tự uống luôn, ngồi xuống đầu giường với vẻ mặt lo âu.
Kha Lam hiểu và yêu thương Thư Diên hơn bất cứ ai, bao gồm cả Nhiếp Thanh.
Lần đầu tiên gặp Thư Diên, Kha Lam rất ngạc nhiên. Suy nghĩ đầu tiên trong cô ấy là, không ngờ trên đời này lại có cô gái hồn nhiên vô tư như thế, như thể thắp sáng cả thế giới.
Nhưng vào năm mười tám tuổi, cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời ấy trở nên ảm đạm.
Với những người khác, cho dù tuổi mười tám không quá hoàn mỹ, thì cũng không quá tệ hại. Còn Thư Diên ở tuổi mười tám, bởi vì bị bệnh không được đi thi đại học, bố thì qua đời, trên người còn gánh một cái mạng.
Năm ấy, cô gái hồn nhiên ngây thơ này bị hủy hoại tan tành.
Kha Lam trông coi Thư Diên đến quá nửa đêm. Khi vạn vật trên thế gian đã chìm vào giấc ngủ say, cô ấy mới về phòng mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận