Hôm sau, Thư Diên dậy từ rất sớm, uống hai viên thuốc rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cửa phòng bên cạnh đóng chặt.
Cô tới Vườn Hoa Nhà Họ Thư, mang chậu hoa tường vi đã đâm chồi về.
Sau đó, cô chọn những bông hồng trắng đẹp nhất, mang tới nghĩa trang thăm Thư Chí Tường.
Lúc cô về Phong Lâm thì đã gần trưa rồi. Mặt trời chói chang lơ lửng trên cao. Một chiếc xe màu đen có giá trị không nhỏ đỗ ở cổng.
Thư Diên bưng chậu hoa vào nhà, tâm trạng có vẻ không tệ.
Cô gõ cửa phòng Vân Mạch. Một cô gái tóc xoăn ra mở cửa, dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời. Thư Diên hơi sửng sốt.
Hiển nhiên cô gái kia cũng rất ngạc nhiên. Cô ta mở miệng trước, giọng nói cứng ngắc: “Cô là ai?”
Hàng xóm? Hay là người thích Vân Mạch?
Thư Diên mấp máy môi, không nói ra được một chữ nào.
Cô gái kia nhìn Thư Diên một lượt, ánh mắt dừng lại ở chậu hoa mà cô đang bưng.
Vẻ mặt cô ta thay đổi, giọng nói gắt gỏng: “Sao chậu hoa này lại ở chỗ cô? Ai cho cô cầm nó?”
Chậu hoa này quan trọng với Vân Mạch như thế, trước kia cô ta chạm vào, Vân Mạch đã nhốt cô ta ở bên ngoài.
Vì sao bây giờ nó lại nằm trong tay một người phụ nữ khác?
Cô gái kia nổi cơn ghen, giơ tay ra đoạt lấy.
Thư Diên còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc giằng co, chậu hoa rơi xuống sàn nhà sáng bóng.
Cái chậu vỡ tan, đất văng đầy đất, một cành hoa gãy đôi.
Bầu không khí yên tĩnh một thoáng chốc.
Biểu cảm của cô gái kia trở nên hoảng hốt: “Tất cả là tại cô, sao cô không cầm chắc?!”
“...”
So ra thì Thư Diên bình tĩnh hơn nhiều. Cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vẫn còn cứu được.
Cô gái kia cũng ngồi xuống theo.
Nghe thấy tiếng nói, Vân Mạch đi ra ngoài. Đằng sau còn có một người đàn ông nữa. Anh ta kéo cô gái kia lên, yêu thương nói: “Mạn Như, sao vậy?”
Vân Từ dùng áo khoác lau bùn đất dính trên ngón tay trắng nõn của Mạn Như.
“Hoa của Vân Mạch, làm sao đây?”
Thư Diên tìm một mảnh chậu lớn bỏ hoa và đất vào. Cạnh vỡ của chậu sứ quẹt vào lòng bàn tay cô, máu tươi chảy ra.
Người đàn ông đang đứng không nói gì, chỉ nhìn đăm đăm vào động tác của Thư Diên, ánh mắt lạnh lùng.
Đến khi không thể nhịn được nữa, Vân Mạch mới cúi người kéo Thư Diên lên, sức lực như muốn bóp gãy cổ tay cô.
Giọng anh lạnh lẽo như băng: “Cô đang làm gì vậy hả?”
Vân Mạch cũng không biết cảm giác trong mình là gì.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy bực bội như thế, không phải là bởi vì thứ đồ quan trọng của mình bị vỡ, mà là bởi màu đỏ trong lòng bàn tay cô.
Thư Diên thản nhiên trả lời anh: “Tôi định đổi chậu khác cho anh.”
Rõ ràng bên ngoài rất lạnh, nhưng cô lại thấy trán anh lấm tấm mồ hôi.
Hình như anh rất giận.
Vân Mạch buông cổ tay cô ra: “Không cần, về phòng của cô đi.”
Anh cảm nhận được rằng cô đang lạnh đến phát run, cổ tay lạnh buốt.
Thư Diên cắn răng, ngồi xổm xuống bưng chậu sứ lên, mang nó đặt lên ban công bên cạnh anh: “Tôi không cố ý.”
Giọng cô rất nhạt, không có gì là phập phồng, cũng không thấy đau tay.
Thư Diên không biết chậu hoa này có ý nghĩa thế nào với Vân Mạch, nhưng cô có thể đoán được rằng nó rất quan trọng.
Vân Mạch ngửi thấy hương hoa đặc biệt trên người cô, như mùi hương thanh nhã của hoa tường vi sau khi trời mưa.
Đến khi cô mở cửa vào phòng rồi đóng cửa lại, Vân Mạch ngẩn ngơ nhìn chậu hoa kia. Lá cây xanh mơn mởn, chắc hẳn đã được chăm sóc rất tận tình.
Mạn Như túm lấy góc áo của Vân Từ, phát tín hiệu cầu cứu.
Vân Từ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ta: “Vân Mạch, bên ngoài lạnh, vào nhà trước đi.”
Anh ta vừa dứt lời, một cơn gió thổi tới.
Vân Mạch cụp mắt xuống, gật đầu rồi lướt qua Mạn Như.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận