“Anh Vân Từ.” Đôi mắt Mạn Như ngập nước, giọng nói mềm mại tủi thân: “Có phải em lại mắc sai lầm rồi không?”
Cô ta nghĩ đủ mọi cách để làm mọi chuyện một cách hoàn mỹ trước mặt Vân Mạch, có mệt đến mấy cô ta cũng không sợ, nhưng chưa bao giờ có kết quả.
Vân Mạch chưa từng để ý tới cô ta.
Trời nhá nhem tối, gió đông ùa tới, thổi bay vạt áo Vân Từ.
Anh ta véo gò má phồng lên vì tủi thân của cô ta, nghiêm túc nói: “Không sao, Vân Mạch không giận đâu.”
Mạn Như cắn môi gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút.
Vân Từ chưa từng lừa cô ta, cô ta biết điều đó.
Vị hôn phu trên danh nghĩa của cô ta thì ngược lại, không có thái độ tốt với cô ta đã đành, lại còn không làm cô ta cảm nhận được sự yên tâm.
Trong phòng ngủ không bật đèn. Rèm cửa mở ra, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua tầng mây, chiếu vào một góc phòng.
Tắm rửa xong, Thư Diên ngồi xổm trên tấm thảm mềm mại ở đầu giường. Chiếc điện thoại trên mặt đất sáng lên, luân phiên hiển thị ảnh của Thư Chí Tường.
Giọng nói quen thuộc khiến người ta xót xa vọng ra.
“Nguyễn Nguyễn, mau tới ăn cơm nào. Bố làm món cá giấm đường mà con thích nhất đây. Ngọt lắm đấy, con nhanh lên, nếu không là bố ăn một mình đấy.”
“Con ra đây, bố để cho con một ít.”
“Bố ăn hết đầu cá rồi. Ôi thôi, đuôi cũng hết luôn.”
Mỗi chữ mỗi câu đều như một con dao vô hình, đâm sâu vào nơi không thể chạm tới được trong trái tim cô.
Nước mắt chảy ra, Thư Diên vùi đầu vào đầu gối.
Cô nhớ Thư Chí Tường, nhớ mọi thứ ở trấn Thủy Hương, nhớ núi non, sông nước, nhớ hoa cải mọc khắp núi.
Nhất là ngôi nhà lợp ngói kia.
Thư Diên lấy bao thuốc lá ở cuối giường, châm lửa một điếu. Khói thấm vào phổi, vào tim, như lấp đầy trái tim cô, khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
Hình như có tiếng chuông cửa vang lên. Đợi đến khi Thư Diên cẩn thận lắng nghe thì lại không thấy nữa.
Cô gãi đầu, lại nghe nhầm rồi.
Căn bệnh này của cô không rõ nguồn gốc, triệu chứng không xác định, lúc thì chóng mặt, lúc lại cảm thấy trái tim trống rỗng...
Đầu lại bắt đầu nhoi nhói, như có ai đó đang cầm kim khuấy đảo ở bên trong. Mặc dù không quá đau, nhưng lại khiến cô phải nhịn đến mức xương cốt nhức nhối.
Thư Diên quỳ trên mặt đất, mở ngăn kéo ra lấy lọ thuốc. Cô đổ ra thì chỉ có một viên, lọ thuốc trống rỗng rồi.
Bên cạnh không có nước, cô cũng lười đứng lên, cứ thế nuốt xuống bụng.
Vị đắng lan khắp cổ họng và khoang miệng.
Chuông cửa lại vang lên, không loáng thoáng như lúc nãy nghe nhầm, có cảm giác nếu Thư Diên không ra mở cửa là sẽ dỡ cả cửa ra.
Kha Lam lo lắng đứng ở bên ngoài, theo Thư Diên vào nhà.
Tàn thuốc rơi đầy đất, lọ thuốc lăn lóc trên sàn. Kha Lam nhặt lên cho vào thùng rác: “Hết thuốc rồi à?”
“Ừm.”
Chiếc điện thoại trên mặt đất vẫn đang phát ảnh. Kha Lam nhặt lên tắt đi, đôi mắt cay xè.
Thư Diên ngồi trên ghế. Mái tóc cô quấn hết lên, có vài sợi vương bên ngoài, giọt nước li ti chảy xuống.
Cô luôn biến mình thành một dáng vẻ không giống người cũng chẳng giống ngợm. Bên ngoài thì cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, hào quang rực rỡ, nhưng bên trong lại bùng nhùng nhão nhoét.
“Chị Lam, em nhớ trấn Thủy Hương.” Thư Diên nói.
Bước chân của Kha Lam khựng lại. Cô ấy không tiếp lời, cầm máy sấy bước vào: “Sấy tóc đi, để chị cùng em tới bệnh viện lấy thuốc.”
Thư Diên gỡ khăn quấn đầu xuống: “Cảm ơn chị.”
“....”
Cô ấy có nói là sẽ sấy giúp cô à?
Thư Diên vẫn bịt kín mít, đôi mắt như mắt mèo cụp xuống, trong tay cầm hộp sữa đã được hâm nóng.
Lúc ra đến cửa, hai người trùng hợp gặp Vân Mạch đang đi ra ngoài. Thư Diên chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi thu ánh mắt về, rụt vào trong khăn quàng cổ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận