Lông mi cô hơi run run. Vân Mạch mặc chiếc áo bóng chày màu đen, đứng thẳng ở cạnh cửa. Tay anh cầm chậu hoa đã vỡ, đôi mắt đen như mực lướt qua.
Thư Diên muốn chào hỏi anh, nhưng cô cũng biết tình trạng của mình như thế nào. Cô không thể có bạn được, cũng không có tư cách làm bạn của anh.
Kha Lam khẽ gật đầu với Vân Mạch, rảo bước đuổi theo Thư Diên. Cô đã đi tới cổng rồi.
Vân Mạch đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng cô, tay anh nắm chặt chậu hoa.
Sau đó, anh đi về phòng mình.
***
Trong hai ngày tiếp theo, trời quang mây tạnh.
Thư Diên chậm rãi tiến vào trạng thái làm việc. Vân Mạch cũng hai ngày rồi không về Phong Lâm.
Lúc Giản Tiêu đến trả xe, Kha Lam thuận miệng hỏi một câu.
Vụ án đang có tiến triển, đa phần bọn họ đều ngủ ở Cục Cảnh sát hoặc là trên xe.
Mỗi lúc phá án, cảnh sát vắng nhà mười ngày nửa tháng cũng là chuyện thường tình.
Đến ngày nghỉ, Kha Lam muốn dẫn Thư Diên đi ra ngoài giải ngố. Cô ấy cảm nhận được rõ ràng, mấy ngày nay tâm trạng của Thư Diên rất tệ, không có hứng làm bất cứ chuyện gì.
Kha Lam lái xe, Thư Diên ngồi hút thuốc trên ghế phụ.
Đi khoảng một tiếng, chiếc xe tới công viên xanh lớn nhất thành phố Hạng.
Công viên này nằm gần ngoại thành. Thư Diên đeo máy ảnh xuống xe, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành thấm vào ruột gan.
“Chị Lam, để em chụp ảnh cho chị.”
Kha Lam nhướng mày sờ cằm: “Ok luôn!”
Hôm nay đẹp trời, công viên rất đông, liếc mắt nhìn ra xa, chỉ toàn người là người.
Thư Diên dẫn Kha Lam đi dạo quanh công viên một vòng, chụp đến mức Kha Lam kiệt sức, nhưng cô vẫn dồi dào sức sống.
Cạnh hồ nhân tạo trong công viên, có người đang biểu diễn tài nghệ, tiếng vỗ tay ào ào.
Hai người đứng nhìn từ một cái bệ cao phía xa xa. Người ta đang múa dân tộc, múa xong là một tràng pháo tay vang lên.
Thư Diên dùng máy ảnh ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp ấy.
Ai đó khẽ kéo áo cô. Thư Diên cúi đầu xuống, thấy một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đứng bên cạnh.
Trông cậu bé ấy có nét giống con lai, cực kỳ đáng yêu.
“Chị ơi, chị là nhiếp ảnh gia à? Có thể chụp một bức ảnh thật ngầu cho em không?” Cậu bé bi bô nói.
Kha Lam véo cái má bụ bẫm của cậu bé: “Cậu nhóc, người nhà em đâu?”
Cậu bé chu môi không trả lời.
Thư Diên mỉm cười, nói: “Được, để chị chụp một bức thật là đẹp trai cho em.”
Xe cảnh sát lao vụt đi, cảnh vật ven đường lùi về phía sau.
Tiếng còi xe cảnh sát vọng lên tận trời.
Ngô Giai Nghiên gõ máy tính, cẩn thận chú ý mỗi sự thay đổi của vị trí trên màn hình.
Đây là lần đầu tiên cô ta truy bắt phạm nhân cùng bọn họ kể từ khi vào đội số một, biểu hiện tốt lạ thường.
“Đội trưởng, đến giao lộ thứ hai đằng trước thì rẽ trái.”
Vẻ mặt Vân Mạch rất bình tĩnh. Ngay cả trong thời khắc cần giành giật từng giây một như thế này, anh vẫn không bối rối chút nào.
Anh liếc nhìn vào màn hình máy tính, lông mày nhíu chặt lại, giẫm chân phanh rẽ sang bên phải.
Tiểu Lục nhìn Giản Tiêu. Giản Tiêu nhìn vào màn hình, khóe môi khẽ nhếch.
Đúng là ngu xuẩn, mắc một sai lầm mà đến cả cảnh sát thực tập cũng sẽ không mắc.
Lúc này Ngô Giai Nghiên mới phát hiện ra mình đã mắc một sai lầm lớn. Cô ta cắn môi: “Xin lỗi đội trưởng.”
Vân Mạch nhìn về phía trước, đạp chân ga hết cỡ. Đã thông báo trước nên con đường phía trước đã được khơi thông.
Anh mím môi, ánh mắt còn lạnh hơn cả ánh trăng mùa đông: “Giản Tiêu.”
Giản Tiêu lập tức hiểu ý anh.
Anh ấy đưa máy tính bảng tới, tập trung chú ý cao độ: “Đội trưởng, có thể hung thủ sẽ trốn vào công viên thành phố Hạng.”
Định vị trên máy tính cho thấy chiếc xe có kẻ tình nghi đang lái thẳng tới công viên thành phố Hạng.
Đôi mắt Vân Mạch không chút gợn sóng: “Xác định được rồi thì thông báo với Cục Cảnh sát gần đó để sơ tán đám đông.”
Tiểu Lục đáp lời: “Vâng.”
Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cảm thán trước sự bình tĩnh của đội trưởng.
Chết với cái tốc độ này mất!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận