Trong công viên.
Thư Diên chụp mấy bức ảnh cho cậu bé trai kia, bức nào cũng rất đẹp.
Cậu bé bắn tim với Thư Diên: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Thư Diên tươi cười như hoa đào tháng ba nở rộ, Kha Lam thấy có nét giống cô lúc trước mười tám tuổi.
Cậu bé trai ôm ảnh lon ton chạy đi. Kha Lam hỏi Thư Diên: “Trưa nay ăn gì?”
Trong công viên có quán ăn để du khách ăn uống, chỉ có điều cũng chặt chém khá ác.
Thư Diên nhìn chăm chú vào một quán, đang định đi tới đó thì một tiếng loa thông báo bỗng vang lên trong công viên:
“Các vị du khách, xin hãy chú ý, xin hãy chú ý! Trong công viên đang xảy ra sự cố, yêu cầu mọi người lần lượt ra quầy đăng ký để rời khỏi đây...”
Kha Lam nhún vai, không đúng lúc chút nào: “Ra ngoài ăn.”
Thư Diên “ừm” một tiếng.
Cô không thích ồn ào náo nhiệt, chậm rãi đi cuối cùng. Bên trái cô là một người đàn ông gầy gò, chiếc mũ lưỡi trai đen che đi nửa gương mặt, tay phải co trong tay áo, cũng đi theo dòng người.
Thư Diên chỉ liếc nhìn một cái chứ không nghĩ nhiều. Cô đang định thu ánh mắt về thì người đàn ông kia bỗng rảo bước về phía cô.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, phần cổ bỗng thấy lạnh lẽo nhói đau. Người đàn ông kia kề con dao gọt trái cây giấu trong tay áo vào cổ cô.
Kha Lam quay đầu lại, nhất thời ngây ra như phỗng. Đến khi hoàn hồn lại, cô sợ hãi định chạy tới.
Nghi phạm dí con dao vào cổ, máu lập tức chảy ra: “Không được tới đây! Nếu không tao sẽ giết nó!”
Nét tàn nhẫn lóe lên trong mắt hắn. Kha Lam dừng bước: “Tôi không tới đó. Anh đừng đụng vào cô ấy.”
Những người xung quanh sợ hãi chạy tứ tán.
Thư Diên đang cầm máy quay, cô lưu luyến vứt nó xuống đất. Cơn đau trên cổ vô cùng rõ ràng, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Rất khó chịu.
Đôi mắt Kha Lam đỏ lên. Mặc dù Thư Diên từng luyện tán đả một thời gian, nhưng chỉ là kiểu “sáng rửa cưa, trưa mài đục” vậy thôi.
Trong tay tên này có dao, Thư Diên không phải đối thủ của hắn.
Thư Diên trầm giọng nói: “Anh muốn thế nào?”
Nghi phạm không trả lời. Hắn nhìn quanh một lượt, kéo Thư Diên lùi về phía sau: “Mày nghe lời tao, tạm thời tao sẽ không động tới mày.”
Lúc Vân Mạch tới hiện trường, anh nhìn thấy nghi phạm đang khống chế Thư Diên ở trước ngọn núi giả.
Thư Diên nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt.
Lúc vào đây có người nói với anh rằng nghi phạm đang uy hiếp con tin, không ngờ lại là cô.
Sao cô lại tới đây vào lúc này cơ chứ!
Nhìn thấy Vân Mạch, Kha Lam như vớ được cọc cứu mạng. Cô run rẩy nói: “Xin anh đó, cứu con bé đi.”
Vân Mạch nhíu mày. Giản Tiêu đau lòng kéo cô ấy lại: “Hãy tin tưởng cảnh sát và đội trưởng của chúng tôi.” Tin tưởng cả tôi nữa.
Anh ấy sẽ không để cô thất vọng.
Tiểu Lục gọi Kha Lam lùi về phía sau.
Vân Mạch ngước mắt nhìn Thư Diên. Anh thò tay vào hông, lấy khẩu súng ra, lạnh lẽo nhắm thẳng vào nghi phạm.
“Mày cùng đường rồi. Hãy hạ vũ khí xuống để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật!”
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Giản Tiêu, Tiểu Lục và Ngô Giai Nghiên vây quanh bốn phía, nghi phạm không khỏi hoảng hốt.
“Chúng mày lùi hết về phía sau, không được tiến lên! Thả tao đi, đợi đến khi được an toàn, tao sẽ thả nó ra!”
Nghi phạm siết cổ Thư Diên chặt hơn nữa. Thư Diên nắm chặt tay nhìn Vân Mạch. Một giọt máu tươi chảy từ cổ xuống, thấm vào cổ áo cô.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Vân Mạch hơi phức tạp.
Anh cụp mắt xuống, quăng khẩu súng đi: “Mày thả cô ấy ra, tao sẽ làm con tin cho mày.”
Đôi mắt Thư Diên co lại, cô hét lên: “Không được.”
Giản Tiêu, Tiểu Lục, Ngô Giai Nghiên: “Đội trưởng!”
“Mày tưởng tao ngu chắc? Thả tao ra, nếu không tao sẽ giết nó ngay lập tức!”
Thấy Vân Mạch dao động, Ngô Giai Nghiên nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, lần này mà để hắn chạy thì lần sau càng không thể bắt được hắn đâu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận