Những người ở đây đều hiểu điều đó.
Lần này Vân Mạch phải theo dõi hai ngày, nghi phạm mới bị lộ. Hắn có tâm lý trả thù, nếu thả đi thì không ai có thể gánh chịu được hậu quả, nhất định phải bắt được hắn
Kỳ thực, Giản Tiêu không hiểu. Kỹ năng bắn súng của Vân Mạch cực kỳ tốt. Trước kia cũng từng xảy ra trường hợp này rồi, anh đã lựa chọn nổ súng.
Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ tới cái cách vớ vẩn là trao đổi con tin.
Có lẽ Vân Mạch cũng giống anh ấy, đều không muốn người kia thất vọng.
Nghi phạm lại lên tiếng, giọng nói có vẻ đã mất kiên nhẫn: “Muốn nó bình yên vô sự thì lùi lại. Có nghe thấy không?!”
“Không đời nào!” Vân Mạch nhặt khẩu súng trên mặt đất lên chĩa về phía hắn, ngón tay đặt lên cò súng.
Ánh nắng chói chang. Thư Diên nhìn sang, một lần nữa xác nhận lại rằng người nói câu đó chính là Vân Mạch, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh.
Là con người thì đều sợ chết, cô cũng không ngoại lệ. Có lẽ cô còn muốn tiếp tục sống sót hơn bất cứ ai.
Nghi phạm cũng giật mình vì câu nói ấy. Hắn không ngờ là cảnh sát lại bất chấp sự an toàn của con tin, trong lòng hơi hoảng loạn.
Vân Mạch bắn hai phát súng về một hướng khác, tiếng súng vang tận trời.
Thư Diên cảm nhận được con dao trên cổ run run. Cô chớp cơ hội đá vào chân nghi phạm, dùng tay chộp lấy lưỡi dao. Cơn đau thấu xương truyền tới.
Lại một tiếng súng vang lên. Nghi phạm ôm vai ngã lăn xuống đất. Sau một hồi kinh ngạc, Giản Tiêu và Tiểu Lục chạy tới khống chế nghi phạm.
Lúc này, người trong công viên đã sơ tán hết rồi. Gió tạt vào mặt, lạnh khủng khiếp.
Thư Diên buông thõng tay phải cạnh người, máu chảy xuống, thảm cỏ xanh nhuốm đỏ. Khóe môi cô nhếch lên, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không nói một câu nào cả.
Kha Lam chạy tới cầm cổ tay cổ. Trong lòng bàn tay có một vết cứa rõ ràng, máu me be bét.
Cho dù là một người đàn ông thì cũng sẽ đau quằn quại, nhưng Thư Diên lại không kêu ca gì cả.
Vân Mạch nhấc chân đi tới, bước đi có vẻ rất khó khăn.
Lúc này tâm trạng của Thư Diên đang rất tệ, nhìn thấy Vân Mạch là cơn tức trong lòng cô bùng lên dữ dội.
Cô nhặt đồ của mình lên, nhịn đau rời khỏi đó. Máu chảy khắp dọc đường.
Nhìn Vân Mạch ngơ ngác đứng đó, Kha Lam xoay người đuổi theo Thư Diên.
Thư Diên mở cửa xe bên ghế lái ra, khom người ngồi vào. Cô quấn khăn quàng cổ vào tay, sau đó tùy ý lau cổ.
Khởi động xe xong, cô hỏi Kha Lam đang đứng ngoài xe: “Chị không lên à?”
“Lên.” Kha Lam nhìn cô.
Lái xe bằng cái tay ấy, sống mà về được là tốt rồi.
Thư Diên lái xe thẳng tới bệnh viện. Khăn quàng cổ quấn trên tay thấm đẫm máu.
Kha Lam thở phào khi cô còn biết chủ động tới bệnh viện.
Cục Cảnh sát
Trong phòng thẩm vấn, Vân Mạch đuổi hết mọi người ra ngoài.
Anh ngồi dựa vào ghế, đầu lưỡi dí vào quai hàm, chậm rãi tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra.
Nghi phạm bị còng tay ngồi ở phía đối diện. Hắn tên là Lý Tam, động cơ giết người là vì bị bạn gái phản bội, dẫn đến tâm lý vặn vẹo, muốn giết hết phụ nữ trên đời.
Rõ ràng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường học nổi tiếng, hiện giờ chẳng còn gì nữa.
“Tay cô ấy bị thương.” Vân Mạch xoay chiếc đồng hồ mà như đang xoay vòng Phật.
Lý Tam cười ra tiếng: “Cô ta cũng phải chết mới đúng, đáng ra tao phải giết cô ta! Phụ nữ trên đời này đều đáng chết.” Đôi mắt hắn trống rỗng vô thần.
Vân Mạch đá văng ghế đi, cầm chiếc đồng hồ giáng thẳng một đấm vào mặt hắn. Lý Tam ngã lăn ra đất, máu trong miệng chảy ra khắp người.
“Cú đám này là đánh thay cho những người vô tội chết oan chết uổng.”
Vân Mạch túm cổ áo hắn lên, lại giáng thêm một đấm nữa xuống: “Cú đấm này là đánh thay cho cô ấy.”
Hết đấm này lại đến đấm khác nện thẳng vào mặt Lý Tam, chỉ có chiếc đồng hồ biết anh đã dùng sức đến thế nào.
Lý Tam quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, hai tay ôm đầu. Hắn hét ầm lên: “Cứu mạng! Giết người rồi! Cảnh sát giết người!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận