Vân Mạch xoay đồng hồ, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như cũ. Bờ môi mỏng nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh: “Kẻ tao giết chính là mày đấy!”
Giờ khắc này, anh biết mình là một cảnh sát, cũng biết cảnh sát phải tuân thủ quy định. Nhưng lúc này, đống quy định ấy cũng không bảo vệ được hắn.
Nhìn thấy Lý Tam là ngọn lửa vô danh trong lòng anh lại bùng lên dữ dội.
Vân Mạch đá một cú vào lồng ngực hắn. Tiếng thét thảm thiết vang lên không dứt. Lý Tam co rụt vào chân tường.
Hắn càng né thì Vân Mạch càng điên lên. Chiếc giày màu đen giẫm lên bàn tay của hắn ở dưới đất. Tiếng gãy xương và tiếng gào thét lại vọng ra.
Vân Mạch ngồi xổm xuống đất, ấn mạnh đầu của hắn, giọng nói lạnh thấu xương: “Nhớ nói với Diêm Vương là Vân Mạch ở thành phố Hạng đã đưa mày xuống dưới đó.”
Đám Tiểu Lục canh giữ ở cửa phòng thẩm vấn, ngăn cản không cho những cảnh sát khác vào.
Những tiếng thét vọng ra từ bên trong làm tâm trạng của bọn họ tốt hẳn lên.
Vân Mạch mở cửa bước ra, đôi mắt như phủ một lớp sương lạnh, âm trầm và buốt giá.
Tay phải của anh buông thõng cạnh người. Năm ngón tay với những đốt xương rõ ràng nắm chặt chiếc đồng hồ đã nát bét, còn dính vết máu mờ mờ.
Chiếc đồng hồ xẹt một đường cong trên không trung, rơi vào trong thùng rác. Vân Mạch cụp mắt xuống: “Bên trong giao cho các cậu. Tôi ra ngoài một chuyến.”
Sau khi Vân Mạch đi, Tiểu Lục vào phòng thẩm vấn, nuốt một ngụm nước miếng.
Đội trưởng ra tay thế này liệu có tàn nhẫn quá không?
Lý Tam nằm quay đơ trên mặt đất, trong mắt chỉ toàn sự hoảng sợ. Nửa khuôn mặt của hắn bầm tím, thỉnh thoảng còn rên lên một tiếng.
***
Vừa qua giờ trưa, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, khiến người ta bực mình.
Vân Mạch ra khỏi Cục Cảnh sát. Giản Tiêu đi theo anh: “Đội trưởng, em đi cùng anh.”
Nếu anh ấy đoán không sai thì đội trưởng sẽ tới bệnh viện.
Bệnh viện Phủ Điền.
Vết thương đã được làm sạch. Khâu Dương lấy băng gạc ra băng bó. Thư Diên ngồi trên ghế, đau đến ê cả răng.
Khâu Dương nhìn thoáng qua, động tác càng thêm nhẹ nhàng: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bất cẩn cứa vào.” Thư Diên bịa chuyện.
Khâu Dương đang quấn băng, tay anh ta khựng lại một lát. Đôi mắt sáng rực của anh ta nhìn về phía cô: “Dì Nhiếp tới thì chắc là em sẽ nói thật.”
Anh ta là bác sĩ, không phải trẻ con. Độ sâu của vết thương này không giống bất cẩn cứa vào chút nào.
“Anh đang uy hiếp tôi?”
“Ừm.” Khâu Dương gật đầu.
“...”
Vẻ mặt của Thư Diên hơi thay đổi. Cô im lặng một lúc rồi mới nói với vẻ bình tĩnh: “Bị bắt.”
“Cái gì?” Khâu Dương nhíu mày, liếc nhìn cô một lượt: “Còn bị thương ở đâu nữa?”
Có lẽ là để thông gió, cửa sổ phòng bệnh được mở ra. Ngọn cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, mùi hương thoáng mát bay vào.
Thư Diên gãi chóp mũi, tay trái kéo cổ áo len xuống. Một vết máu đỏ tươi đập vào mắt.
Cô vào bệnh viện đăng ký thì bị Khâu Dương nhìn thấy, bèn cố tình kéo cổ áo lên, ai ngờ vẫn bị phát hiện ra.
Khâu Dương hỏi cô: “Nếu anh không nói thì em định ra viện như thế hả?”
Cô đáp một cách nghiêm túc: “Không phải, tôi sẽ đi đăng ký lại.”
Chỉ cần không để Nhiếp Thanh và nhà họ Khâu biết là được.
“...”
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Khâu Dương đi tới chỗ tủ, lấy thuốc sát trùng ra, nhẹ nhàng kéo cổ áo len của cô xuống.
Làn da của cô trắng nõn nà, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt. Ánh sáng chiếu vào, trông càng nhợt nhạt hơn.
Khâu Dương kẹp bông đã nhúng thuốc sát trùng lau nhẹ. Thuốc sát trùng tiếp xúc với làn da, cảm giác nhói đau như bị ong đốt.
“Shsh...”
Khâu Dương buông kẹp xuống, đeo găng tay vô khuẩn vào, cầm bông sát trùng nhẹ nhàng lau cho cô.
Thư Diên cắn răng nhắm mắt lại. Bất chợt, một hơi ấm phả vào cổ, rất êm, rất nhẹ.
Cô mở choàng mắt ra, đập vào mắt là cái trán gần trong gang tấc của Khâu Dương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận