Thư Diên chớp chớp đôi mắt ngập nước. Phần cổ ấm áp, cô còn không dám tin là Khâu Dương lại thổi hơi vào cổ cô, để xoa dịu cơn đau.
Thư Diên rụt về phía sau. Khâu Dương đè vai cô lại: “Không sợ đau à?”
Sợ.
Sao lại không sợ.
Cô sợ đau, còn sợ chết hơn.
Nghe vậy, Thư Diên ngoan ngoãn để mặc cho anh ta bôi thuốc.
Kha Lam đi thanh toán với y tá. Lúc về, cô ấy trùng hợp gặp Vân Mạch và Giản Tiêu. Cô ấy dẫn Vân Mạch tới rồi mở cửa ra, nhìn thấy Khâu Dương đang áp mặt vào cổ Thư Diên.
Kha Lam: ... Có phải mình nên gõ cửa không nhỉ? Nhưng trước đó mình cũng có gõ cửa đâu.
Giản Tiêu: Đừng nhìn bậy.
Thư Diên quay lưng về phía cửa nên không nhìn thấy có người tới. Cô tưởng là Kha Lam, còn hơi nghiêng cổ đi cho Khâu Dương dễ bôi thuốc.
Nhìn thấy người tới, Khâu Dương nhướng lông mày lên, vẫn tiếp tục công việc của mình, lịch sự nói: “Thật ngại quá, làm phiền đóng cửa lại.”
Giọng điệu này không giống như đang nói với Kha Lam. Thư Diên ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt gượng gạo. Vân Mạch vẫn rất thản nhiên, chẳng qua đôi mắt của anh cứ như một con dao.
Lúc này, cơn tức của Thư Diên đã tắt ngấm rồi. Anh không nói gì, cô cũng không biết phải nói gì.
Khâu Dương quay đầu cô lại, nói: “Em quen à?”
Trong lúc nói, động tác của anh ta vẫn không ngừng lại. Vết thương dài khoảng ba centimet được làm sạch. Anh ta bôi loại thuốc tốt nhất cho cô rồi dán một miếng băng lên.
Thư Diên cố tình nói: “Chắc là tới thăm con tin.”
Thấy bầu không khí có vẻ không ổn, Kha Lam định đứng ra giảng hòa: “Ừm, Đội trưởng Vân, Diên bảo bối nhà chúng tôi đang xử lý vết thương. Hay là anh ra ngoài chờ đi?”
Nói thật, mặc dù người trong cuộc không tức giận, nhưng Kha Lam vẫn còn ám ảnh, không thể cho qua nhanh như thế.
Cô ấy còn cố tình nhấn mạnh vào cụm từ “Diên bảo bối” và “vết thương”.
Vân Mạch đi lướt qua cô ấy: “Không cần.”
Anh tìm một cái ghế, ngồi đối diện với Thư Diên: “Tôi chờ ở đây.”
Thư Diên: “...”
Sau khi băng bó xong, Khâu Dương đặt thuốc dự phòng lên bàn, cởi găng tay vô khuẩn ra, ôn hòa nói: “Ngày mai nhớ tới thay băng đấy.”
Thư Diên gật đầu: “Ừm, tôi về trước đây.”
Cô nhìn Vân Mạch đang ngồi trên ghế, quay đầu nói với Khâu Dương: “Đừng để bà ấy biết.”
Tại hành lang ở sân sau của bệnh viện.
Thỉnh thoảng lại có những nhân viên y tế đi qua.
Hai người lần lượt ngồi xuống, cách nhau một khoảng rất xa. Thư Diên lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Vân, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng nói của cô không có gì đặc biệt, như đang trò chuyện với một người xa lạ.
Nghe cách xưng hô khác với ngày thường của cô, từ đội trưởng biến thành Đội trưởng Vân, tự nhiên Vân Mạch lại cảm thấy bực bội.
Anh mấp máy môi, hỏi: “Tay cô không sao chứ?”
Lúc nói ra câu này, anh chỉ muốn tự tặng mình một đấm.
Thư Diên không trả lời, giơ bàn tay phải băng bó dày cộp lên, như đang nói: Đây đây đây, anh mở to mắt ra mà nhìn, có không sao được không?
Vân Mạch lại nói: “Tôi biết cô rất giận, nhưng tôi mong cô có thể thông cảm cho tôi. Tôi là cảnh sát, đó là chức trách của tôi.”
Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, nhưng cũng sẽ đảm bảo sự an toàn của cô.
Thư Diên hứng gió, vén những sợi tóc trên má lên. Cô thở dài một tiếng, cười nói: “Tôi không giận.”
Sợ anh không tin, cô lại bổ sung thêm: “Lạnh lắm, các anh về đi!”
Quá trình thăm hỏi con tin kết thúc ở đây!
Cô chỉ không vui một chốc lát thế thôi. Bây giờ nghĩ lại, anh là cảnh sát, bảo vệ công dân là chức trách của anh, làm như vậy cũng có thể chứng minh rằng anh là một cảnh sát tốt, có tinh thần trách nhiệm.
Hơn nữa chẳng phải anh cũng nói là có thể làm con tin thay cô rồi đó sao?
Càng nghĩ, Thư Diên càng thông cảm hơn. Sự khó chịu lúc trước đã biến mất trước những lời an ủi tự nhủ của cô rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận