- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Anh Giống Như Thần Linh Hạ Phàm (Dịch)
- Chương 35: Người mà mình muốn vẽ không còn nữa, vậy thì vẽ phong cảnh mà cô ấy thích
Tháng mười đã trôi qua được một nửa, lá rụng phủ kín mặt đất.
Thư Diên lấy lý do đi công tác, đeo “dụng cụ kiếm cơm” tới thành phố Giang một chuyến.
Quả đúng như lời đồn, phong cảnh ở đây rất đẹp, khí hậu mát mẻ dễ chịu.
Thư Diên tới một ngôi miếu cổ nổi tiếng ở thành phố Giang. Hơn một ngàn bậc thang, cô vừa đi vừa nghỉ, mất mấy tiếng mới lên đến nơi.
Cô bái lạy một trăm linh tám pho tượng Phật trong miếu, cầu xin ước muốn duy nhất của mình lúc này.
Lúc xuống núi, cô gặp một ông lão ở giữa sườn núi. Ông ấy dựng giá, vẽ núi non sông nước, nhưng lại không vẽ người.
Thư Diên hỏi: “Thế gian muôn vàn cảnh đẹp, vì sao lại không vẽ người?”
Ông lão đáp: “Người mà mình muốn vẽ không còn nữa, vậy thì vẽ phong cảnh mà người ấy thích.”
Người mà mình thích không còn nữa, vậy thì thích những gì mà người ấy thích.
Biến thành người ấy, sống thay người ấy.
Dứt lời, ông lão đeo bức tranh vẫn luôn cuộn tròn, khập khễnh đi xuống núi. Đường núi dốc đứng, nhưng ông lão không vịn vào lan can. Đôi tay nhăn nheo giữ chặt bức tranh sau lưng, như thể tính mạng của mình chẳng là gì so với thứ đó.
Đôi mắt Thư Diên đỏ lên. Cô giơ máy ảnh, chụp lại cảnh tượng hiếm hoi ấy.
Lúc cô trở lại thành phố Hạng thì đã là tuần thứ ba của tháng mười. Lúc đi im ắng, lúc về cũng tĩnh lặng.
Trở lại Phong Lâm, trong sân rất yên tĩnh.
Thư Diên vào nhà, gửi những bức ảnh chụp được dọc đường cho Kha Lam, sau đó tắt máy tính.
Cô bưng hộp sữa đã hâm nóng, nằm phơi nắng trên ghế bập bênh ngoài cửa. Một tuần qua cô đi khắp thành phố Giang, thần kinh vừa được thả lỏng là lập tức chìm vào giấc ngủ.
Hộp sữa rơi xuống, nhưng không tạo thành tiếng vang.
Trong mơ màng, thứ gì đó ấm áp phủ lên người. Thư Diên híp mắt, đổi một tư thế khác rồi ngủ tiếp.
Có thể là vì ánh nắng chiếu thẳng vào là chói mắt, người đang ngủ khó chịu nhíu mày lại.
Vân Mạch đặt hộp sữa vừa đỡ được xuống, nhẹ nhàng cất bước đi về phía có ánh nắng. Anh đứng chắn nắng, quay lưng về phía Thư Diên.
Hoàng hôn xuống núi.
Một hương thơm quen thuộc đánh thức Thư Diên, như thể đưa cô quay về thời kỳ thiếu nữ.
Cứ chiều chiều tan học về nhà, trong nhà lại bay ra mùi cá giấm đường.
Thư Diên dụi đôi mắt nhập nhèm, cố gắng mở mắt ra. Cô ngồi bật dậy, như đang trong cơn mơ, thì thầm nói: “Bố.”
Vân Mạch đi từ trong nhà ra. Anh mặc tạp dề, đứng ở cửa nhìn cô: “Dậy rồi thì tới đây.”
Càng bước vào thì hương thơm quen thuộc càng nồng đậm, xua tan mọi thứ trong không khí, len lỏi vào hơi thở của cô.
Trong phòng, cá giấm đường được bày trên bàn đang tỏa ra khói trắng nghi ngút.
Thư Diên sững người, nói: “Món này... Anh làm à?”
Cá giấm đường! Anh cũng biết làm món này.
“Cũng có thể nói là bố cô làm.” Vân Mạch đặt đũa xuống rồi ngồi vào ghế, vẻ mặt rất tự nhiên.
Thư Diên: “?”
Chuyện cười vớ vẩn gì đây?
Vân Mạch dựa vào ghế. Anh hất cằm, trên môi hiện lên nụ cười nhẹ: “Vừa rồi cô cầm tay tôi, gọi tôi là bố, còn nói muốn ăn cá giấm đường. Cô nhiệt tình quá, tôi không từ chối được.”
Thư Diên: “...”
Chuyện xảy ra khi nào?
Lúc ngủ hả? Cô có mơ thấy lão Thư đâu!
“Tới đây ngồi đi.” Vân Mạch vẫy tay gọi cô.
Thư Diên mím môi, kéo ghế ra ngồi xuống. Ghế phát ra tiếng vang.
Cô nhìn đôi đũa trước mặt, rồi lại nhìn bàn tay phải đang bị băng bó, hỏi: “Có thìa không?”
Vân Mạch nhướng lông mày, vào phòng bếp cầm thìa và bát ra. Anh gắp một miếng cá đã được lấy xương ra, cho vào trong bát rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Ăn đi!”
Thư Diên cho vào miệng nuốt chửng. Vân Mạch lại lên tiếng, như đang dụ thỏ nhảy xuống bẫy: “Ăn xong là xí xóa mọi ân oán.”
Tự nhiên biến mất một tuần liền, Vân Mạch tưởng là Thư Diên chưa hết giận.
Thư Diên Liếm môi, như cười như không : “Đội trưởng, anh gài bẫy tôi.”
Vân Mạch nhướn mày lên, không nói gì cả.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận