Vốn Thư Diên cũng không giận anh, cảm thấy anh ăn không nói có. Chiếc điện thoại trong túi rung lên mấy cái.
Kha Lam gửi một đường link cho cô, nội dung là chủ đề ảnh chụp của tháng mười một. Chủ đề “Tự định nghĩa”.
Yêu cầu: Năng lượng tính cực, không dính dáng tới tình cảm, thị phi...
Trong đầu Thư Diên lóe lên một ý tưởng, đôi mắt trở nên gian trá: “Đội trưởng, xí xóa cũng được thôi. Tôi là một nhiếp ảnh gia.”
Cô dừng lại, nhìn về phía anh.
“Vậy nên?”
Thư Diên tiếp tục bình tĩnh đào hố: “Tôi cần kiếm tiền.”
“Vậy nên?” Vân Mạch vô cùng kiên nhẫn.
Thư Diên cười tít mắt, đôi mắt lấp lánh cong lên rồi lại chớp chớp: “Ừm... Chủ đề chụp ảnh tháng mười của tôi có liên quan tới công việc của các anh. Tôi muốn tới đội của các anh để làm một số đặc biệt.”
“Không quấy rầy các anh lâu đâu, chắc khoảng một tuần thôi, hơn nữa chỉ chụp những gì anh cho phép.”
Cô nhướng lông mày, đôi mắt chớp chớp.
Vân Mạch thay đổi tư thế, nhìn chằm chằm vào Thư Diên, chậm rãi nói: “Được thì được, nhưng trong đội có quy định. Để phòng trường hợp cô mắc sai lầm làm liên lụy đến người vô tội, cô nhất định phải đi kề kề bên cạnh tôi. Có chịu được không?”
Thư Diên nở nụ cười: “Được, nhất định là được.”
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Thư Diên ra ngoài, Vân Mạch đang tựa vào xe máy, trong miệng nhai kẹo.
Anh đưa mũ bảo hiểm cho Thư Diên. Thư Diên giơ chìa khóa xe lên: “Lái cái này đi, đi thứ đó lạnh lắm.”
Mới ra ngoài một tích tắc mà mũi đã lạnh đến đỏ bừng rồi. Cô xoa chóp mũi, kéo khăn quàng cổ lên.
Vân Mạch cũng nghe cô. Anh nhận lấy chìa khóa, dặn dò: “Đến đội cảnh sát thì nhớ phải ngoan đó.”
“Ừm.”
Cục Cảnh sát cách Phong Lâm khá xa, đi mất nửa tiếng đồng hồ. Thư Diên rất tò mò, không biết vì sao anh lại thuê phòng ở xa như thế.
Vân Mạch xuống xe, Thư Diên vòng ra ghế sau lấy thiết bị. Cô vừa khiêng lên vai thì đột nhiên cảm thấy nhẹ tênh, đồ đạc xuất hiện trong tay Vân Mạch.
“Cảm ơn đội trưởng.”
Anh nghiêm túc giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Vào đi!”
Vân Mạch xách thiết bị bằng một tay, đi ở phía trước. Thư Diên vừa đi vừa chạy theo sát đằng sau.
Băng qua hành lang đi vào trong, Vân Mạch mở cửa ra, rồi lại quay người đẩy cô vào.
Sảnh phá án mở máy sưởi, Thư Diên kéo khăn quàng cổ xuống, hơi lạnh tan đi nhiều. Cô liếc nhìn một lượt, cả căn phòng toát lên vẻ uy nghiêm.
Rất phù hợp với phong cách của Vân Mạch.
Vân Mạch đi vòng qua cô, rót một cốc nước nóng để lên bàn rồi vỗ vào gáy Tiểu Lục.
Tiểu Lục dụi mắt quay đầu lại. Cậu nhảy từ trên ghế xuống: “Chị hàng xóm, sao chị lại tới đây?”
Giản Tiêu cầm tư liệu bước từ trong sảnh ra, hơi sửng sốt cười nói nói: “Hello.”
Thư Diên hơi ngượng ngùng, cô gãi chóp mũi: “Chào mọi người, tôi là nhiếp ảnh gia Thư Diên, tới đội cảnh sát của mọi người để quay chụp số đặc biệt.”
“Chào chị, em là đội viên Tiểu Lục của Đội số một Hình sự.” Tiểu Lục đứng theo đúng tư thế quân đội.
Ngô Giai Nghiên bước từ trong sảnh ra, khinh khỉnh nhìn Thư Diên một cái, sau đó tươi cười đi về phía Vân Mạch: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Tiểu Lục nhìn cô ta với vẻ khinh thường, xoay người cầm lấy khăn quàng cổ trên tay Thư Diên: “Chị Thư Diên, để em treo lên cho chị.”
Chỉ cần có mắt thì đều nhìn ra được rằng Ngô Giai Nghiên muốn tán đội trưởng. Mới vào đội chưa tới nửa tháng, suốt ngày bày trò vớ vẩn.
Tiểu Lục làu bàu một tiếng.
Bọn họ quá nhiệt tình, Thư Diên cảm thấy ngại. Cô rất thích cảm giác này, gãi cổ nói.
“Cảm ơn.”
Vân Mạch bưng cốc nước nóng đặt vào tay cô: “Cô cũng biết bọn họ hết rồi, không cần quá gò bó.”
Anh quay đầu nhìn quanh phòng một lượt: “Tiểu Lục, dọn bàn của cậu ra.”
“Vâng, đội trưởng.”
Tiểu Lục lớn tiếng đáp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận