Sau khi sắp xếp sơ qua, Thư Diên vươn vai một cái. Cô vừa ngước mắt lên thì đụng thẳng vào Vân Mạch ngồi ở đối diện. Không biết là ảo giác hay gì, có một giây nọ cô nhìn thấy một nụ cười hiện lên khóe môi Vân Mạch.
Buổi sáng, Thư Diên làm quen với hoàn cảnh xung quanh, chụp được mấy bức ảnh nhưng không quá hài lòng. Cô chống má, một hộp sữa được đặt xuống bàn.
Vân Mạch ngậm kẹo, đôi mắt không còn sắc bén như trước: “Lát nữa tôi đưa cô ra ngoài ăn cơm.”
Thư Diên nhìn lên đồng hồ treo tường: “Được.”
Tiểu Lục đang luyện ng7ắm bắn, che miệng cười lơ ngơ.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư. Dưới ánh mặt trời, cái lạnh lẽo của mùa đông tan đi phần nào.
Vân Mạch tựa vào góc bàn nhìn Tiểu Lục ngắm bắn. Đôi mắt sâu thẳm của anh vô cùng bình tĩnh, khắp người luôn tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Thư Diên giơ máy ảnh lên, hình ảnh dừng lại. Trong ảnh, cậu ngỗ ngược ngang tàng, nếu thay bộ quần áo khác rồi đứng chung với một nhóm học sinh thì rất khó nhận ra.
Tiểu Lục hoảng hồn, bắn lệch mấy lần liền: “Đội trưởng, anh cứ nhìn em làm em sợ.”
Vân Mạch nhíu mày lại: “Kỹ thuật tệ hại ấy của cậu mà cũng có tư cách sợ hả?”
“Đội trưởng...”
Chụp xong mấy bức ảnh và lưu thành file, Thư Diên đi tới, nháy mắt với Tiểu Lục: “Đội trưởng, tôi đói rồi.”
Tiểu Lục lập tức hiểu ra, đôi mắt to lóe lên.
Thư Diên khoác áo vào, đi theo sau Vân Mạch. Anh hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Đằng sau, Cục trưởng Lâm đi ngang qua, nhìn thấy góc nghiêng vừa sạch sẽ vừa gợi cảm của Thư Diên, đôi mắt ông ta phát sáng.
Đình nghỉ mát Vân Sơn.
Trong phòng vẽ tranh bằng kính treo đầy tranh chân dung, đa số là tranh vẽ một cô gái.
Cô gái ấy được vẽ theo mọi phong cách, vóc dáng thướt tha yêu kiều, nụ cười tươi như hoa.
Đó chính là Thư Diên lúc mười tám tuổi.
Tô Diễn lười biếng dựa vào ghế nằm, tay lật tư liệu, khuôn mặt thâm thúy cau lại.
Anh ta ném tư liệu vào một người khác: “Anh hai, có thể dùng não được không? Mấy thứ này tôi đoán cũng đoán ra được, còn cần anh tra sao? Cút đi, đừng ở đây chướng mắt tôi.”
Một tờ giấy rơi xuống sàn nhà trắng muốt, là thông tin cá nhân của Thư Diên.
Hàn Cạnh ngậm điếu thuốc đi tới, nằm lên ghế xô pha: “Ái chà, ai chọc giận tổ tông nhà chúng ta vậy?”
Tô Diễn đạp anh ta một cú: “Đừng làm bẩn xô pha của tôi.”
Lại bắt đầu rồi! Vị tổ tông này mà nổi cáu thì chả cần biết anh em họ hàng gì hết.
Hàn Cạnh ôm gối, nhảy tới một chiếc xô pha ở xa hơn. Không chọc vào được, chẳng lẽ còn không trốn được sao!
Anh ta nhìn cẳng chân băng bó của Tô Diễn, vẻ mặt không còn bỡn cợt như trước: “Cô chị đó của cậu nặng tay thật.”
Tô Diễn cắn điếu thuốc, nhận cái bật lửa mà Hàn Cạnh ném tới. Trong ánh lửa chập chờn, đôi mắt màu nâu đậm hiện lên nét tàn nhẫn.
Anh ta nhếch môi đầy ma mị, như những ông hoàng đế ngu dốt thời cổ đại: “Chị ta không giết được tôi, thì tôi sẽ giết chị ta.”
Những kẻ có dã tâm quá lớn, đến cuối cùng đều sẽ chết bởi chính tay mình.
“Ối chà.” Hàn Cạnh chỉ vào bức tranh đang vẽ dở trên giá vẽ, kích động nói: “Cậu gặp được người tình trong mộng của cậu rồi hả?”
Anh ta biết Tô Diễn đã tìm một cô gái suốt bốn năm, cũng biết cô gái ấy là người mà vị tổ tông này đặt trong tim.
Đôi mắt của Tô Diễn dịu đi, đầu ngón tay gẩy nhẹ, tàn thuốc văng lên mặt bàn. Anh ta vui vẻ nói: “Ừm.”
Nếu Tô Huỳnh không thuê người bày ra vụ tai nạn xe cộ thì bây giờ anh ta đã đi gặp cô rồi.
Hàn Cạnh lười nhác dựa vào xô pha, cảm thán nói: “Tổ tông sắp thoát kiếp FA rồi.”
Có nên mua pháo về ăn mừng không nhỉ?
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, sở hữu gia tài khổng lồ, cô nào chả muốn nhào vào.
Tô Diễn phả ra một làn khói, làm mờ đi khuôn mặt của anh ta.
Anh ta cười, không đáp lời Hàn Cạnh.
Sắp rồi.
Đợi đến khi xử lý xong cái mớ bòng bong này, anh ta sẽ dẫn cô đi du lịch khắp thế giới, dâng những gì tốt nhất tới trước mặt cô.
Cam nguyện cúi đầu phục tùng cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận