- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Anh Giống Như Thần Linh Hạ Phàm (Dịch)
- Chương 38: Cô ta còn không xứng với một sợi lông chân của đội trưởng
Một giờ chiều là giờ huấn luyện của Đội số một. Sân huấn luyện nằm ở phía sau Cục Cảnh sát. Mặt trời lơ lửng trên không trung, ánh nắng rạng rỡ trút xuống.
Vân Mạch ngồi trên chiếc ghế trong đình hóng mát, cánh tay thon dài khoác trên thành ghế, tùy ý và lười biếng.
Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào cô gái đang bày thiết bị ở giữa sân huấn luyện.
Cô mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ quanh đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe, đi trên đường mà cứ như người già chậm chạp.
Đúng là sợ lạnh thật đó!
Anh bất giác nở nụ cười.
Thư Diên cầm máy ảnh chụp Giản Tiêu. Tiểu Lục đang đu xà, dừng lại hô: “Chị Thư Diên, có thể chụp một bức riêng cho em được không?”
Tiểu Lục ngả đầu sang một bên, đôi m3ắt lóe sáng, ngập tràn sự mong chờ.
Thư Diên cố tình nhíu mày, xòe tay nói: “Được chứ! Trả thù lao đi.”
Cô nói đùa với cậu.
“Ừm...” Tiểu Lục liếc ra phía sau Thư Diên, cười tươi rói: “Em thế chấp đội trưởng nhà em cho chị đấy.”
Thư Diên âm thầm bật cười. Cô gãi chóp mũi: “Muốn chụp thế nào?”
“Chụp kiểu gì mà thể hiện được sự men lỳ của em ấy.” Tiểu Lục nhảy xuống, gồng lên khoe cơ bắp.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, nghịch ngợm hất những sợi tóc trên mang tai Thư Diên ra, dí dỏm và đáng yêu.
Thư Diên bật cười, khuôn mặt xa cách cười rạng rỡ, như ánh mặt trời ngày đông.
“Được.” Giọng cô bất đắc dĩ nhưng cũng rất chiều chuộng.
Tiểu Lục bày sẵn tư thế. Thư Diên lùi về phía sau tìm tiêu cự. Trong máy ảnh, khuôn mặt của Tiểu Lục đỏ bừng bừng, giống giai tơ trong phim, vừa sạch sẽ vừa chói lọi.
Thư Diên đặt máy ảnh lên trước mắt, lùi về sau mấy bước.
Vừa mới ấn vào cửa chớp, cô bỗng đụng mạnh vào thứ gì đó, làm cô ngã xoài xuống đất. Cô chống tay xuống, làm lòng bàn tay đau rát.
Máy ảnh rơi xuống, ống kính vỡ tan, văng ra xa mấy mét, đụng vào chân Ngô Giai Nghiên.
“Cô lùi ra đường đi làm gì?” Ngô Giai Nghiên cúi đầu ôm bắp chân hơi đỏ, nói như thể mình là người có lý.
Thư Diên đau đến mức sững cả người, vết thương đổ máu ào ào. Vân Mạch túm lấy cổ tay cô, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt sắc lạnh: “Để tôi dẫn cô đi xử lý vết thương.”
Giọng anh dịu đi.
“Ừm.” Thư Diên cạn lời, chẳng buồn để ý tới người đã đụng vào mình.
Vân Mạch quay đầu, cảnh cáo đám Tiểu Lục: “Cứ tiếp tục huấn luyện đi.”
Ngô Giai Nghiên nhìn theo bóng lưng hai người họ, đôi mắt đỏ bừng, thất vọng nói: “Đội trưởng, còn tôi thì sao?”
Chân cô ta cũng bị thương, vì sao lại ngó lơ cô ta?
Ngay từ đầu cô ta đã cảm thấy người phụ nữ này không bình thường rồi, thì ra là đã quen nhau từ trước. Thảo nào Vân Mạch lại định làm con tin thay cô ta, còn đánh tên tội phạm.
Dựa vào đâu Thư Diên mới tới mà đã được gần gũi với Vân Mạch như thế? Đúng là cô ta cố tình đó! Thứ mà cô ta muốn, đừng hòng kẻ nào có thể cướp đi được.
Tiểu Lục trợn trắng mắt, phản pháo lại: “Có cần đi đăng ký khám tai không? Không nghe thấy đội trưởng nói là tiếp tục huấn luyện à?”
“Tiểu Lục, cậu nói bằng cái giọng quái gở gì thế!” Ngô Giai Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Lục nhặt chiếc máy ảnh trên mặt đất lên, phủi bụi đi rồi thè lưỡi: “Tôi thích đấy! Có giỏi thì cô đụng vào tôi đi. Đừng tưởng người khác là kẻ ngốc, không nhìn ra được rằng cô cố tình.”
“Cậu...” Bị nói trúng tim đen, Ngô Giai Nghiên ấp úng mãi mà không nói lên lời, sắc mặt tái nhợt.
Tiểu Lục vẫn chưa thỏa mãn, định xỉa xói cô ta một chầu nữa. Giản Tiêu lại giữ tay cậu lại, bất đắc dĩ hòa giải: “Đi huấn luyện trước đi.”
Anh ấy liếc nhìn người vẫn đang ngồi trên mặt đất : “Không nhịn được thì ngồi sang bên cạnh.”
Tiểu Lục bị kéo đi. Cậu vẫn chưa hả dạ, tiếp tục nói một tràng. Giản Tiêu cười, nghe cậu ấy càm ràm.
“Các anh thương hoa tiếc ngọc chứ em thì còn lâu nhé. Cô ta mà cũng đòi tán tỉnh đội trưởng à, còn không xứng với một sợi lông chân của đội trưởng nữa...”
Mặt trời ngả về phía Tây, chân trời nhuốm đỏ. Ngô Giai Nghiên lẻ loi một mình, buông bàn tay đang ôm chân ra, trong mắt hiện lên sự độc ác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận