Vân Mạch lái xe, Thư Diên ngồi trên ghế phụ, cầm chiếc máy ảnh vừa lấy về.
Nó chưa bị hỏng, chỉ có điều thấu kính đã vỡ tan.
Cô cảm thấy không sao cả, mua cái khác là được.
Vân Mạch đánh lái rẽ ngoặt, chiếc xe lái ra đường lớn. Hai bên đường trồng những hàng cây Tứ Quý Thanh xanh mơn mởn, tăng thêm nét xuân cho nơi này.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu trên đỉnh đầu, khuôn mặt không có cảm xúc dư thừa nào.
Vân Mạch lái nhanh nhưng rất vững. Đến Phong Lâm, Thư Diên ôm máy ảnh, mở cửa xuống xe, anh cũng xuống theo cô.
Thư Diên mím môi mỉm cười: “Cảm ơn Đội trưởng.”
“Ừm.” Vân Mạch chỉ vào máy ảnh trong tay Thư Diên: “Đưa tôi đi, để3 tôi mang đi sửa. Đợi tay cô khỏi thì chắc là cũng sửa xong rồi.”
Hai chữ “không cần” đã lên đến miệng, nhưng Thư Diên lại nuốt ngược trở lại. Cô đưa máy ảnh cho anh.
“Không sửa được cũng không sao. Tôi cũng dùng chán rồi, thay hãng khác cũng được.”
Nghe vậy, Vân Mạch nhíu mày, lẳng lặng quay người đi.
Lần đầu tiên, Thư Diên cẩn thận quan sát bóng lưng anh. Cô cảm thấy có nét quen thuộc: “Đội trưởng.”
“Hử?” Động tác mở cửa xe của Vân Mạch khựng lại.
Cô hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng mình: “Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Thư Diên luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy bóng lưng này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra nổi.
“Thư Diên.”
Vân Mạch cắn răng, đôi mắt lóe sáng. Anh nhếch môi nói: “Cách làm thân này của cô cũ rích rồi. Nhưng cô cũng có thể cho là trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Cái gì?
Nói cũng như không!
“Ồ, vậy tôi về đây. Anh lái chậm thôi.”
Gió nhè nhẹ thổi qua, lá cây trên cành rung rinh nhảy múa, phát ra những tiếng xào xạc.
Thư Diên nghe thấy một tiếng gọi to rõ êm tai: “Thư Diên.”
Cô hơi sửng sốt, quay đầu về phía sau. Đôi mắt trong veo của cô ngơ ngẩn, như chứa những dấu hỏi chấm.
Vân Mạch đối diện với tầm mắt của cô, anh tựa vào cửa xe, vẻ mặt không còn lạnh lùng như thường ngày, ngược lại còn thêm phần ngả ngớn: “Cô có người yêu chưa?”
Thư Diên không hiểu ý anh. Mới đầu cô gật đầu như giã tỏi, đến khi phản ứng lại, cô lại lắc đầu lia lịa.
Người yêu?
Cô sẽ không có, không cần, và cũng không có tư cách dính tới chữ “tình”.
Vân Mạch siết chặt nắm đấm một giây đồng hồ, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. Anh rảo bước tới, đội mũ áo khoác lên đầu Thư Diên, nhẹ nhàng xoa một cái: “Biết rồi. Sợ lạnh thì vào phòng đi, tôi đi đây.”
Đến tận khi Vân Mạch lái xe biến mất khỏi tầm mắt của mình, Thư Diên mới hoàn hồn lại.
Cô vừa bước một chân vào cánh cửa thì đã thấy Kha Lam đang đứng cười gian ở đó.
Thư Diên ôm ngực, thở ra một hơi.
“Trời đất, hồn em bay đi mất rồi đây này.”
Kha Lam thở dài thườn thượt: “Haizz, không biết cái hồn ấy của em bị chị dọa bay đi mất, hay là bị ai kia hút mất nữa.”
Cô ấy trêu.
Có người yêu chưa? Xoa đầu?
Không biết còn tưởng rằng hai người họ sắp bước vào cánh cửa tình yêu hạnh phúc cơ.
Thư Diên cảm thấy nỗi lòng trống trải, không được thoải mái cho lắm. Cô cho thuốc lá vào miệng rồi châm lửa.
Khói bay mịt mù, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mờ đi.
Kha Lam đi theo Thư Diên vào nhà. Thư Diên mang hai hộp sữa đi hâm nóng, co người trên xô pha.
Trong tay cô kẹp điếu thuốc thứ hai.
Kha Lam ôm gối, hút sột soạt vài cái là hộp sữa trống không. Cô thỏa mãn dựa vào xô pha, tùy ý nói: “Nhóc con, rung động rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thư Diên hơi sầu lo, đôi mắt hoảng hốt mê ly, như phủ kín một lớp sương mù.
Cô cụp mắt nói: “Không. Làm bạn là được rồi.”
Cô không nghĩ tới những chuyện khác và cũng không dám nghĩ. Với cái thân xác cận kề cái chết này, cô không nên đi gây tai họa cho người khác. Tích đức cho bản thân, để kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt, có một cơ thể khỏe mạnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận