Kha Lam như cười như không, ra vẻ đã nhìn thấu tất cả. Cô ấy vươn tay cầm lấy điều khiển, nghiêm túc đáp: “Thích thì nhích thôi, em không thiệt đâu.”
Với cặp chân và vòng eo đó của Vân Mạch, ngủ được là hời.
Thư Diên cười khổ, ném nửa hộp sữa còn lại lên bàn trà. Cô sờ mũ trên đầu, đứng lên về phòng: “Bao giờ đi thì nhớ đóng cửa lại.”
Trong ti vi vọng ra một giọng nói nhã nhặn, đang công chiếu buổi họp báo của Tập đoàn Vân Thị. Vân Từ mặc bộ vest cầu kỳ, mọi tiếng nói hành động đều toát lên sự cao quý, có thể xưng là công tử lịch thiệp ngàn dặm có một.
Kha Lam nhìn đến nhập tâm, không nghe thấy Thư Diên nói gì, chỉ ngơ ngác “ừm” một tiếng.
.......
Bàn tay bị bọc như một cái bánh chưng, chẳng làm được gì cả. Cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, Thư Diên tăng liều thuốc lên.
Được hai ngày rảnh rỗi, cô tới bệnh viện một chuyến.
Lúc cô đi là vào buổi trưa, ở đại sảnh không đông người.
Thư Diên không muốn gặp phải Khâu Dương nên dùng khăn quàng cổ che kín mặt, rảo bước đi thật nhanh. Thậm chí cô còn không vào thang máy mà đi bộ lên tầng trên.
Cô bước vào trong hành lang, dừng lại bên ngoài phòng khám thứ sáu.
Tấm biển treo ngoài cửa là: Bác sĩ chủ nhiệm, Hàn Dịch An.
Thư Diên gõ cửa, một giọng nói chững chạc vọng ra: “Mời vào.”
Cô mỉm cười bước vào. Bác sĩ chủ nhiệm ngồi trên ghế, mặc áo blouse trắng. Anh ấy chừng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, nghe nói rất nhiều người giả vờ ốm tới đăng ký khám chỉ để được gặp mặt.
Tiếc rằng anh ấy đã có người thương, nghe đồn là thích lâu lắm rồi, gặp ai cũng chỉ bày ra thái độ làm tròn nghĩa vụ.
Thư Diên ngồi đối diện với anh ấy, tháo khăn quàng cổ xuống: “Bác sĩ Hàn, có thể kê nhiều thuốc ức chế hơn cho tôi được không?”
Khoảng thời gian qua cô thường xuyên chóng mặt đột ngột, tim đập nhanh, có đôi khi nghỉ ngơi một lát là hết, cũng có lúc uống hai viên thuốc là triệu chứng dần biến mất.
Cô nói xong, bác sĩ Hàn lịch sự đề nghị: “Cô Thư, tôi vẫn đề nghị cô nên nằm viện quan sát, có lẽ sẽ kiềm chế được.”
Giọng của anh ấy rất nhẹ, khiến người ta không nỡ từ chối.
Không biết anh ấy đã đề nghị như thế bao nhiêu lần rồi.
Thư Diên lắc đầu, lại từ chối lần nữa: “Xin lỗi, tôi vẫn không thể làm theo lời đề nghị của anh được. Làm phiền anh kê thêm thuốc cho tôi, cảm ơn anh.”
Không phải cô không muốn nằm viện chữa trị, chẳng qua cô có quá nhiều băn khoăn, cũng không muốn lãng phí thời gian, còn sợ Nhiếp Thanh biết.
Điều quan trọng nhất là, cô muốn thuận theo tự nhiên...
Bác sĩ Hàn do dự một lát, muốn khuyên cô, nhưng rồi vẫn gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, anh ấy còn dặn thêm: “Nhất định phải kiêng rượu bia thuốc lá.”
“Ừm.” Cô đáp lời, mặc dù cô không làm được.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Hàn Dịch An, Thư Diên cụp mắt xuống. Cô cầm đơn thuốc được kê, nói cảm ơn rồi mở cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh cấm hút thuốc là Thư Diên lập tức quên sạch lời dặn dò của bác sĩ. Cô châm một điếu thuốc.
Trong lối ra của bệnh viện, Khâu Dương đang trò chuyện với người nhà bệnh nhân. Liếc nhìn thấy cô gái đang đứng hút thuốc cạnh thùng rác, anh ta nhíu mày lại.
Sao cô lại tới bệnh viện rồi?
Thư Diên cũng nhìn thấy anh ta. Cô đỡ trán, đúng là sợ điều gì thì gặp ngay điều đó.
Sau khi dặn dò xong, Khâu Dương rảo bước tới: “Khó chịu ở đâu à?”
Anh ta liếc nhìn một lượt khắp người cô, cuối cùng dừng lại trên tay cô.
Thư Diên hơi bối rối, sau đó giơ tay lên: “Không cẩn thận bị ngã, tới thay thuốc.”
Lúc này cô bỗng muốn cảm ơn Ngô Giai Nghiên, tuy có ý đồ xấu, nhưng lại giúp cô qua được ải này.
Khâu Dương không trách cô vì lần trước không tới bệnh viện. Anh ta nhìn đồng hồ, nói: “Thư Diên, lát nữa có chuyện gì không?”
Điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết, Thư Diên tiện tay ném vào thùng rác, sau đó lắc đầu.
Lãng phí là đáng xấu hổ.
Khâu Dương nở nụ cười: “Ừm, vừa hay anh cũng đói rồi, lát nữa đi ăn cơm với anh.”
Thư Diên : “.......”
“Em chờ ở đây, anh đi thay quần áo. Nếu em bỏ về, anh sẽ ở đây chờ em mãi.”
Thư Diên: “........”
Cô muốn từ chối, nhưng lại hơi chột dạ, chỉ có thể ậm ờ đồng ý: “Ừm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận