Vầng trăng lơ lửng trên bầu trời, những vì sao tô điểm bên cạnh, mây đen thẹn thùng trốn đi.
Đèn xe chiếu vào những tán lá ven đường, như tỏa ra một làn khói sáng.
Khâu Dương dừng xe lại, ra khỏi xe rồi mở cửa bên ghế phụ ra. Thư Diên ôm tay xuống xe.
“Cảm ơn, anh về đi. Lái xe chậm thôi.”
Một chiếc lá rụng chao liệng trên không trung, rơi vào đầu Thư Diên. Khâu Dương vươn tay ra lấy xuống: “Thư Diên, người nhà họ Khâu không xấu, sau này đừng né tránh anh nữa.”
Bề ngoài thì cô tỏ ra muốn chung đụng hòa thuận với nhà họ Khâu, nhưng hành động thực tế lại chứng tỏ cô đang lẩn tránh.
Đánh chết Thư Diên cũng không chịu thừa nhận điều đó: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không trốn tránh ai hết.”
Khâu Dương nhướng lông mi: “Vậy là tốt rồi. Chúng ta là người một nhà, cần gì cứ nói.”
“Thật hả?” Thư Diên nở nụ cười, nhướng mày lên: “Vậy bây giờ tôi cần anh về mau lên.”
“...”
Chiếc lá rụng trong tay như tỏa nhiệt. Khâu Dương gật đầu, khẽ mỉm cười: “Đúng ý em ngay đây.”
Chiếc xe biến mất, dây thần kinh căng thẳng của Thư Diên mới thả lỏng. Cô gẩy tóc, nhưng lại không biết rằng trong cái nhìn của người khác, hành động ấy của cô như đang hồi tưởng lại sự đụng chạm của Khâu Dương vừa rồi.
Vân Mạch nhanh chân bước tới, chụp mũ áo khoác của cô lên đầu, sau đó cầm cổ tay kéo cô vào phòng mình.
Anh không dám dùng sức, nhưng cũng đủ để cô không thoát ra được.
Thư Diên còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Vân Mạch nhấn xuống xô pha. Anh đứng trên cao nhìn cô.
“Làm gì đó?”
Vân Mạch quơ túi thuốc trên bàn, kéo ghế lại ngồi đối diện với cô, hằm hằm nói: “Không làm gì cả. Bôi thuốc.”
Mặc dù nói là bôi thuốc, nhưng anh lại không động đậy gì, chỉ cầm chặt tay Thư Diên. Anh dựa vào ghế, ánh mắt yên tĩnh như nhìn thấu tất cả, chăm chú nhìn vào mặt cô.
Ánh nhìn của anh khiến Thư Diên tê cả đầu, lòng bàn tay nóng lên. Cô thò bàn tay trắng nõn ra khỏi ống tay áo để gãi chóp mũi: “Chẳng phải anh nói là bôi thuốc sao?”
Ăn phải thuốc súng hay sao mà giật đùng đùng vậy?
Vân Mạch cắn răng, lúc này mới bắt đầu tháo băng ra cho cô. Trên cơ bản vết thương đã lành lại, để phòng ngừa, anh lại bôi thuốc chữa lành vết thương cho cô rồi mới băng bó lại.
“Ngày mai có tới đội cảnh sát không?”
Thư Diên lật tay qua lại: “Chắc là có.”
Vân Mạch cầm một hộp sữa bò, hâm nóng rồi đưa cho cô: “Ngô Giai Nghiên đã bị phạt rồi, cô yên tâm.”
“Ừm.”
Hai người cứ thế ngồi đối diện với nhau, không hiểu sao bầu không khí lại hơi nặng nề. Thư Diên mất tự nhiên nhìn ra cửa, ý bảo mình muốn đi.
Đuôi lông mày của Vân Mạch nhướng lên. Anh nhìn thấu cô, chậm rãi mở miệng: “Người đàn ông đưa cô về là ai? Người theo đuổi cô hả?”
Thư Diên sửng sốt. Ống hút chọc nhầm ra ngoài, mấy giọt sữa bắn vào đồng phục cảnh sát của Vân Mạch. Cô cuống quýt lấy khăn giấy lau cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý. Để tôi lau cho anh.”
Đâu thể trách cô được, ai bảo anh phát ngôn kinh hoàng như thế.
Còn người theo đuổi nữa chứ! Vậy mà cũng nghĩ ra được.
Vân Mạch ngồi im, để mặc bàn tay mềm mại của cô chà lau trên áo mình. Khóe môi anh cong lên.
Có cảm giác như bị mèo cào, trái tim ngưa ngứa.
Trên người cô có hương nước hoa man mát, dịu nhẹ, còn xen lẫn mùi thuốc lá, chui vào trong mũi anh.
Vân Mạch nghiêng người ra đằng trước. Cô đang cúi đầu, anh kề vào tai cô, trầm giọng nói: “Kích động như thế làm gì? Cô thích anh ta à?”
Nghe vậy, Thư Diên âm thầm trợn trắng mắt. Cô ngẩng đầu lên, chạm vào tầm mắt của anh. Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, như có luồng điện xẹt qua.
Tấm lưng thẳng tắp của cô ngả về sau, vì quá hoảng loạn nên vấp vào bàn rồi ngã ngửa. Vân Mạch vươn tay ra ôm cô, cả hai cùng ngã xuống xô pha.
Vì sức nặng của hai người, ghế xô pha lõm xuống. Trán chạm trán, khuôn mặt của Thư Diên nóng lên, hai gò má ửng đỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận