Ánh đèn chiếu vào túi nilon trên bàn, sau đó tia sáng lại phản chiếu lên xô pha. Chiếc đồng hồ treo trên tường kêu tít tít vài tiếng, dường như đang phản kháng.
Vân Mạch nhếch môi, không vội vàng ngồi dậy. Anh nhướng lông mày, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, tiếp tục hỏi: “Thích anh ta hả?”
Thư Diên dời mắt, nhìn những món đồ trang trí trong phòng, trong mắt lóe lên sự bối rối.
Sau đó, cô nhạy cảm phát hiện ra cánh tay trên eo mình từ từ siết chặt lại. Hai người càng lúc càng gần nhau hơn.
Thư Diên chống tay vào ngực anh, tầm mắt của hai người va chạm trên không trung. Cô nhìn thấy đôi mắt u ám của anh, như thể đang nói, bao giờ cô trả lời thì anh sẽ ngồi dậy.
“Không thích.” Thư Diên do dự một lát, chỉ có thể nói thật: “Anh ta là... anh trai khác cha khác mẹ của tôi.”
Cô không muốn nói, nhưng chủ yếu là không muốn lừa anh, vậy nên chỉ đành nói thật.
Cô vừa dứt lời, trong mắt Vân Mạch hiện lên ý cười.
Căn phòng khách yên ắng, ngay cả tiếng kim đồng hồ chạy cũng vang lên rõ rệt.
Thư Diên đẩy thử hai lần, thân thể cao lớn đang đè trên người mình vẫn không nhúc nhích gì. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Mạch, như trăng thanh gió mát.
Vân Mạch biết Thư Diên nôn nóng rồi. Anh gõ nhẹ vào trán cô, nói một câu rồi mới buông cô ra: “Thư Diên, đừng có người yêu.”
Nếu không...
Vừa được tự do là Thư Diên lập tức cầm chiếc khăn quàng cổ trên bàn, rảo bước ra khỏi cửa. Tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông quanh quẩn không dứt.
...
Không ngoài dự đoán, quá nửa đêm Thư Diên mới ngủ được. Trong cơn mơ màng, cô vẫn bị tiếng chuông đồng hồ dai dẳng đánh thức.
Cô cầm hai hộp sữa ra ngoài. Cánh cửa ở đối diện trùng hợp mở ra. Vân Mạch mặc bộ quần áo cảnh sát chỉnh tề, đứng thẳng người ở đó.
Bất chợt gặp mặt nhau, ký ức đã phai mờ ngày hôm qua lại ùa về. Vành tai Thư Diên đỏ lên, may mà có khăn quàng cổ che khuất sự ngượng ngùng ấy của cô.
Đôi mắt cô lóe lên, nhìn sang nơi khác: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Vân Mạch thản nhiên “ừm” một tiếng, không có vẻ gì là mất tự nhiên. Thư Diên bình tĩnh đưa một hộp sữa cho anh, anh cũng tự nhiên nhận lấy.
Nếu Thư Diên mà suy nghĩ nhiều thì thành ra cô mới là người có suy nghĩ bậy bạ, làm cô chột dạ không thôi.
Vân Mạch trùm mũ lên cho cô, cất bước đi đằng trước. Ở góc độ mà cô không nhìn thấy, khóe môi anh cong lên.
Đến Cục Cảnh sát, Thư Diên đi đằng trước, Vân Mạch theo sau cô. Bỗng nghĩ tới chuyện máy ảnh vẫn ở chỗ anh, cô bèn đi chậm lại, nhưng không định quay đầu, đợi cặp chân dài của anh đuổi theo mình.
Đợi một hồi mà vẫn không thấy anh đâu.
Thư Diên không nhịn được quay đầu lại, phát hiện ra anh cũng đi chậm lại theo cô.
“...”
Thư Diên dừng lại chờ anh. Tầm nhìn chạm vào nhau trên không trung, đôi mắt anh đen như mực, như có một vòng xoáy hút hồn người khác.
Cặp chân thon dài bước vài bước là tới bên cạnh cô.
Thư Diên dẩu môi: “Đã sửa xong máy ảnh chưa?”
Vân Mạch giảm tốc độ, đi song song với cô. Thực ra cô không thấp, nhưng so với anh thì còn kém xa. Vân Mạch ngả về sau một chút, thấy hàng lông mi chớp chớp của cô.
Anh đội mũ cảnh sát lên, hờ hững nói: “Lấy về rồi.”
Thư Diên vung tay áo, bước lên bậc thềm: “Bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi trả cho anh.”
Mấy người đàn ông túm năm tụm ba đi ra ngoài, miệng hùng hổ mắng mỏ gì đó, chắc là người tới báo án.
Vân Mạch cầm vai Thư Diên, xoay người cô sang nơi khác, trầm giọng nói: “Cô trả không nổi.”
“Tôi có tiền.”
Cô đã tích cóp được rất nhiều tiền, ngoài mảnh đất đã mua ra thì phần còn lại để đó cũng vô dụng.
Anh lặp lại một lần nữa: “Tôi biết... Cô trả không nổi.”
Thư Diên cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngô Giai Nghiên đi đằng sau bọn họ suốt dọc đường, trên mặt hiện lên nét nghi hoặc. Sao Vân Mạch lại tới đây cùng với Thư Diên?
Chẳng lẽ bọn họ ở chung?
Nghĩ đến đây, cô ta siết chặt nắm đấm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận