Trong sảnh phá án.
Không biết ba người Tiểu Lục tới sớm hay là không về, ai cũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
“Tiểu Lục.” Thư Diên cười, đặt mấy chiếc kẹo lên bàn, vỗ vào lưng cậu.
Vân Mạch quay đầu lại, nhìn kẹo đặt trên bàn, lông mày nhíu lại.
Mượn hoa hiến Phật cũng thuận tay đó.
Đôi mắt Tiểu Lục sáng lên, cậu cười ngây ngô: “Cảm ơn chị Thư Diên.”
Thư Diên nở nụ cười. Cô không nhìn Vân Mạch, cho Giản Tiêu và Hàn Húc mỗi người một chiếc rồi mới về chỗ ngồi, mở máy ảnh ra thử độ nhạy.
Vân Mạch kéo ghế ngồi xuống, đuôi lông mày nhếch lên: “Hôm nay định chụp gì?”
“Ừm...” Thư Diên ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Tôi định làm series cuộc sống hằng ngày của mỗi người các anh. Các anh cứ kệ tôi, làm việc như bình thường là được.”
“Ừm.”
Vân Mạch nhìn một vòng. Anh đang định hỏi Ngô Giai Nghiên đi đâu thì cánh cửa mở ra, Ngô Giai Nghiên bước vào, quần áo xốc xếch.
Nhìn thấy Vân Mạch, ánh mắt cô ta đảo quanh, chào hỏi như bình thường: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Vân Mạch nhíu chặt lông mày, liếc nhìn cô ta một cái, trên mặt hiện rõ nét khó chịu, như thể một giây sau sẽ bùng nổ.
Giản Tiêu phải đứng ra giải vây: “Vào trong mặc đồng phục tử tế vào.”
Đồng phục cảnh sát không phải loại quần áo bình thường, mà là một loại tín ngưỡng, được cắt may vừa người, đồng thời cũng là sự tôn trọng tối thiểu nhất.
Đôi mắt Ngô Giai Nghiên đỏ lên. Cô ta liếc nhìn Thư Diên, chỉ có thể kìm nén, hiếm khi nghe lời được một lần: “Được rồi.”
Từ đầu tới cuối, Thư Diên chẳng nói năng gì, đứng xem như người ngoài cuộc. Không ai nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn chột dạ của Ngô Giai Nghiên trước khi vào trong.
Thư Diên, sự sỉ nhục của tôi ngày hôm nay, ngày khác cô cũng sẽ phải nếm trải gấp trăm lần.
Bầu không khí không được tốt cho lắm. Thư Diên đặt máy ảnh xuống, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Vân Mạch bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Cô cứ chụp của cô đi, cần phối hợp gì thì tìm Giản Tiêu.”
Thư Diên ôm máy ảnh đi tới bên cạnh anh. Hương thơm quen thuộc ập tới, lông mày của Vân Mạch giãn ra.
Cô nói: “Tôi muốn chụp mấy tấm phong cảnh bên ngoài. Có thể ra ngoài chụp được không?”
Chụp ảnh cho số đặc biệt mà toàn cảnh giống nhau thì rất dễ gây nhàm chán. Có lẽ thay đổi phong cảnh thì sẽ thu hút mọi người hơn.
Chỉ chụp những gì Vân Mạch cho phép, đồng thời đi kề kề bên anh, lúc đến đây cô đã hứa như thế, cô vẫn chưa quên điều đó.
Thư Diên đứng trước bàn, lộ cả khuôn mặt ra ngoài, trên mặt chứa nét chờ mong.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc của cô, Vân Mạch cho cô một câu trả lời hài lòng: “Lát nữa chúng tôi phải họp, khoảng một tiếng mới kết thúc. Lúc quay lại, tôi muốn nhìn thấy cô.”
Nơi này là Cục Cảnh sát, theo lý mà nói thì không có gì đáng lo. Chẳng qua nhan sắc này của cô rất dễ gặp phiền phức.
“Một tiếng là đủ rồi.” Còn thừa ấy chứ!
Đợi đến khi người trong đội số một của bọn họ đều ra ngoài hết, Thư Diên đeo máy ảnh lên, còn không quên đóng cửa lại.
Trong đội cảnh sát quá nghiêm trang, không khí bên ngoài thoáng mát hơn hẳn, may mà tính cách của bọn họ đều rất ổn.
Mấy người trong đội bọn họ đều đồng lòng với nhau, mỗi người một tính cách riêng.
Vân Mạch lạnh lùng cấm dục.
Tiểu Lục hoạt bát sôi nổi.
Giản Tiêu chững chạc chín chắn.
Hàn Húc thật thà chất phác.
Còn người cuối cùng thì cô không hiểu. Tóm lại không giống người tốt.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, không chọc tới cô ta là được.
Thư Diên chưa từng làm số đặc biệt về quân nhân, vậy nên mới định thử xem sao. Sự thật chứng minh, cảm giác mới mẻ có thể đánh bại tất cả.
Lá cờ giữa Cục Cảnh sát đón gió bay phấp phới, như một lời tuyên bố cho sự phồn vinh thịnh vượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận