- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Anh Giống Như Thần Linh Hạ Phàm (Dịch)
- Chương 45: Anh có nhìn thấy thuốc lá và bật lửa của tôi đâu không
Thư Diên híp mắt chụp ảnh. Ai đó vỗ hai cái vào vai cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc đồng phục cảnh sát, ngoại hình chẳng ra làm sao, nhưng cô vẫn nhận ra được.
Cục trưởng Lâm đeo kính, nở nụ cười ôn hòa: “Cô là nhiếp ảnh gia tới chụp ảnh đúng không? Chào cô, tôi là Cục trưởng Lâm.”
Có thể là vì ông ta mặc đồng phục cảnh sát nên Thư Diên thả lỏng hơn: “Chào ông, tôi là Thư Diên.”
***
Lúc Vân Mạch trở lại sảnh phá án, bên trong lạnh lùng yên tĩnh, không thấy Thư Diên đâu cả.
Anh bất giác nhướng mày lên.
Đúng là không nghe lời!
Vân Mạch lấy mũ cảnh sát xuống, rót một cốc nước ấm, ngửa đầu uống cạn sạch. Liếc nhìn thấy đồ đặt trên bàn Thư Diên, anh bỗng thấy chướng mắt.
Vân Mạch chỉnh điều hòa lên hai độ rồi mới mang áo đi ra ngoài.
Thư Diên híp mắt ấn cửa chớp. Đầu cô ù đi, đáy lòng bực bội, nhưng đây là địa bàn của người ta nên chỉ đành kìm nén cơn tức.
Cục trưởng Lâm chạy tới, kề sát bên cạnh Thư Diên để xem ảnh: “Thư Diên, cô chụp đẹp đấy nhỉ, trông tôi cứ như trai mười tám ấy.”
Nói xong, ông ta vỗ nhẹ vào vai cô.
Thư Diên càng thêm phiền lòng. Cô lấy phim ra cho ông ta, nói cho có lệ: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tâm trạng cô rất tệ, thành ra cả người cứ bứt rứt khó chịu. Hiện tại cô chỉ muốn hút thuốc.
Cục trưởng giả vờ không hiểu ý cô: “Cô giúp tôi chụp ảnh, tôi cũng phải mời cô ăn cơm, có qua có lại chứ. Không biết cô có nể mặt không?”
“Không nể.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Thư Diên như nhìn thấy cọc cứu mạng, cô quay đầu lại.
Chưa kịp nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng thì đã bị kéo ra phía sau.
Vân Mạch sầm mặt lại, giọng nói lạnh như băng sương: “Người tôi dẫn tới, không đến lượt ông mời ăn cơm.”
Cục trưởng Lâm cười gượng: “Đội trưởng Vân, tôi chỉ...”
Vân Mạch chẳng buồn nghe ông ta đôi co, anh trực tiếp ngắt lời.
“Dẹp ngay mấy cái suy nghĩ không nên có ấy đi, không thì cứ thử xem.”
Vân Mạch nổi giận đùng đùng. Tìm khắp nửa Cục Cảnh sát mới tìm thấy, cô còn đứng cạnh tên Cục trưởng Lâm bỉ ổi này.
Nếu anh không tới, cô định đồng ý đi ăn cơm với ông ta à?
Bị bán còn đếm tiền giúp ông ấy luôn ấy chứ!
Càng nghĩ, Vân Mạch càng giận. Anh xoay người đi, lại phát hiện ra Thư Diên vẫn đứng tại chỗ. Sắc mặt anh đen kịt lại: “Cô còn không đi?!”
Định ở lại ăn cơm thật hả?
Giọng anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Thư Diên ôm máy ảnh chạy tới, hô to: “Đi.”
Cô chẳng muốn ăn cơm với lão già dê xồm từ đầu tới chân như vậy, nếu không thì bệnh của cô sẽ nghiêm trọng hơn mất.
Vân Mạch tháo chiếc máy ảnh đeo trên cổ cô xuống, cẩn thận xách trong tay, trịnh trọng nói: “Sau này cách ông ta xa một chút.”
Cục trưởng Lâm không phải cảnh sát, mà là ủy viên thị sát do cấp trên phái tới. Nếu không xét tới phẩm chất thì thái độ làm việc vẫn đáng được công nhận.
Nhưng bất kể là ai, dám động tới người bên cạnh anh thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Về điểm này, chắc hẳn Cục trưởng Lâm phải biết rất rõ, dù sao cũng từng có vết xe đổ rồi.
Thư Diên gật đầu. Cô định nói cảm ơn, nhưng lại thấy như vậy quá xa lạ, thế là lại thôi.
Sau đó, trên đầu bỗng nặng hơn. Vân Mạch lại trùm mũ cô lên.
Dọc đường đi, Vân Mạch chẳng hề quan tâm tới ánh mắt của người khác, dẫn Thư Diên đi ăn cơm xong mới quay lại.
Sảnh phá án.
Thư Diên vừa bước vào là lập tức đi tới lục tung bàn lên, nhưng không tìm được thuốc lá.
Cô gãi chóp mũi, rõ ràng lúc ra ngoài cô để trên bàn, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?
Thư Diên không sợ chết, hỏi: “Đội trưởng, anh có nhìn thấy thuốc lá và bật lửa của tôi không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận