Đối diện với ánh mắt của cô, Vân Mạch vô tội nói: “Không thấy.”
Anh ho một tiếng: “Chắc là nhân viên dọn vệ sinh vứt đi rồi.”
Anh nói quá nghiêm túc, sự nghi ngờ của Thư Diên biến mất. Cô “ồ” một tiếng.
Tiểu Lục nằm sấp trên bàn cười trộm. Sao cậu không biết ở đây có nhân viên dọn vệ sinh nhỉ? Tới đây lâu thế rồi mà mới nghe lần đầu đấy.
“Đội trưởng diễn sâu thật.” Tiểu Lục đá Hàn Húc.
Hàn Húc nghi hoặc: “Là sao?”
Tiểu Lục kề sát vào tai Hàn Húc, nhỏ giọng nói: “Tôi có cảm giác, chẳng bao lâu nữa là Đội trưởng và chị Thư Diên sẽ biến thành mối quan hệ mà tôi muốn.”
Hàn Húc: “Cậu muốn bọn họ có quan hệ gì?”
Vậy nên người ta mới hay nói Hàn Húc đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Tiểu Lục đỡ trán. Dưới gầm bàn, cậu giơ ngón tay cái lên rồi cong lại. Hàn Húc sực hiểu ra.
Nhưng anh ấy vẫn tạt cho Tiểu Lục một gáo nước lạnh: “Tôi cảm thấy không có chuyện đó đâu. Đội trưởng lạnh lùng quá, có thể anh ấy không thích con gái.”
“Vậy mới nói anh ngốc. Tóm lại em không cần biết gì hết, em ship cặp cho bọn họ, anh cũng phải ship.”
“...”
Thư Diên nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Giản Tiêu. Cô đi tới, khàn giọng nói: “Giản Tiêu... Anh có thuốc lá không? Loại của nam cũng được.”
Tới đây mấy ngày rồi, cô mới thấy Giản Tiêu hút thuốc, chắc là anh ấy sẽ có.
Giản Tiêu dừng làm việc. Anh ấy đang định đi lấy thuốc lá cho cô thì lại cảm thấy có một tầm mắt lạnh lẽo bắn tới.
Anh ấy giả vờ lục tìm một hồi, cuối cùng nói: “Thuốc của tôi cũng mất tiêu rồi. Chắc là bị nhân viên dọn vệ sinh vứt đi.”
Thư Diên: “...”
Tiểu Lục không kìm được, phun nước vào người Hàn Húc. Hàn Húc đuổi đánh cậu, tiếng la ó ầm ĩ làm Thư Diên càng thêm nhức đầu.
Chuông điện thoại của Vân Mạch vang lên, Tiểu Lục biết điều dừng lại.
Vân Mạch nhìn qua rồi mới bắt máy.
Thư Diên rủ đầu xuống, về chỗ mình xem ảnh.
Một giọng nói trêu chọc vang lên ở đầu bên kia điện thoại, chắc hẳn quan hệ khá thân thiết: “Vân Mạch, phá án xong là cậu quên tôi luôn, vô ơn bạc nghĩa thế đấy hả?”
Vân Mạch bật loa ngoài rồi ném điện thoại lên bàn. Anh ngả người dựa vào ghế, nhướng mày nhìn về phía Thư Diên.
Khuôn mặt cô hơi tái, cái cằm nhọn hoắt.
Anh tùy ý nói: “Gần đây tôi hơi bận.”
Người bên kia nói: “Bận cái đầu cậu! Tối nay tới đây.”
Giọng nói vọng ra loa ngoài, quanh quẩn trong căn phòng. Tiểu Lục vỗ bàn, nhảy cẫng lên: “Á đù, Phó Đội trưởng.”
Vân Mạch ho một tiếng, ném điện thoại cho Tiểu Lục rồi đi về phía đối diện.
“Tiểu Lục, tối nay tới đây, anh miễn phí cho các chú.”
......
Xem từng bức ảnh một, Thư Diên phát hiện ra buổi sáng tâm trạng của mình không tốt nên ảnh chụp cũng chẳng được mấy tấm ra hồn.
Sau khi xóa một loạt, chỉ còn lại vài tấm.
“Há miệng ra.” Vân Mạch cầm viên kẹo đã bóc vỏ, giọng nói hạ thấp xuống.
Thư Diên hơi uể oải, cô hờ hững ngước mắt lên, nhìn thấy anh cầm loại kẹo mà cô chưa thấy bao giờ.
Cô hơi sửng sốt, anh đẩy viên kẹo lên phía trước.
Thư Diên định giơ tay cầm lấy, nhưng anh lại né tránh.
Giữa ban ngày ban mặt, làm như thế không ổn lắm đâu!
Ở phía xa xa, đám Tiểu Lục đang trò chuyện sôi nổi với người trong điện thoại, không chú ý tới bên này.
Ngón tay Thư Diên gõ vào bàn. Cô nhíu mày, chậm rãi há miệng ra.
Vị chát lan ra khoang miệng. Lúc này cô mới phát hiện ra nó không phải kẹo, vị của nó rất lạ, cô cảm thấy như đang nhai đất vậy.
Thư Diên định nhổ ra, nhưng Vân Mạch lại híp mắt ngồi lên bàn, ý bảo cô nuốt xuống.
Thư Diên: “Vị lạ quá.”
Vân Mạch nhếch môi, đôi mắt đen chuyển động.
Tiểu Lục đưa điện thoại cho anh, gãi đầu nói: “Đội trưởng, hết giờ làm cùng đi nhé!”
Cậu nhẹ giọng nói: “Chị Thư Diên, đi cùng bọn em đi.”
“Đi đâu?”
Vân Mạch cúi xuống nhìn cô. Mặc dù đang ở trong phòng, cô vẫn mặc áo khoác. Mái tóc dài búi sau gáy, tóc mai phất phơ trên trán, khuôn mặt trắng nõn hiện lên nét nghi hoặc.
Ánh nắng chiếu vào, khiến khuôn mặt thuần khiết của cô thêm phần gợi cảm.
Vân Mạch dời mắt, nhìn rặng mây đỏ ngoài cửa sổ.
Tiểu Lục: “Quán Bar.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận