Quán bar WF.
Vẫn còn sớm, trong quán bar chưa có nhiều người, ánh sáng cũng không đủ, chỉ có hai ngọn đèn màu chiếu sáng.
Có vẻ như Vân Mạch quen biết người bên trong. Sau khi chào hỏi sơ qua, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Vừa vào trong quán bar là đám Tiểu Lục đã chạy đi đâu mất.
Trên sân khấu, hai ca sĩ hát thuê ôm ghi ta, hát một bài hát tiếng Anh theo nhạc. Đó là một khúc ca sâu lắng, có nội dung hoài niệm. Thư Diên đắm chìm trong giọng hát ấy.
Vân Mạch gọi hai tiếng mà không thấy cô trả lời, bèn gõ nhẹ vào đầu cô: “Uống gì hả? Rượu hay sinh tố?”
Thư Diên hoàn hồn lại, nói ngay không hề do dự: “Sinh tố là được.”
Rượu thì thôi, uống xong là cô sẽ cần người khiêng về mất.
Cô và Kha Lam đều hết chỗ chê trong việc uống rượu. Không phải là tửu lượng hết chỗ chê, mà là tệ đến hết chỗ chê.
Cô còn đỡ hơn một chút, ít ra còn hiểu điều đó. Kha Lam thì khác, uống mười lần thì chín lần bị người ta khiêng về, nhưng vẫn thích uống rượu.
Theo lý mà nói, uống nhiều thì tửu lượng cũng lên theo, nhưng cô ấy vẫn kém như cũ.
Nhân viên phục vụ bưng hoa quả và các món ăn vặt tới. Vân Mạch đẩy tới trước mặt Thư Diên, đưa nĩa hoa quả cho cô: “Chơi mệt thì nói với tôi, tôi sẽ đưa cô về.”
Trên sân khấu, mọi người bắt đầu nhảy múa, trai xinh gái đẹp ôm nhau. Thư Diên cho một quả cà chua bi vào miệng, phồng má nói: “Tôi không sao, anh đi chơi đi! Cứ kệ tôi.”
Cô không có hứng thú nhiều với quán bar, nhưng đối với đàn ông thì nơi này là thiên đường.
Vân Mạch cắt câu lấy chữ, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô cho rằng tôi muốn chơi cái gì? Chơi gái à?”
Nghĩ thoáng đó chứ.
Anh không có hứng thú với mấy cô nàng ăn mặc hở hang ấy. Trong mắt anh, bọn họ chẳng khác nào thịt nấu nước sôi, không thể làm nỗi lòng anh gợn sóng.
“...”
Khóe môi Thư Diên giật giật, cái trán nóng lên, rặn mãi mới ra một câu: “Anh là cảnh sát, chắc chắn sẽ không rồi, bởi vì anh phải làm gương cho nhân dân.”
Vân Mạch nghe mà nóng cả tai.
Nói cứ như kiểu anh không phải cảnh sát, không cần làm gương thì sẽ đi chơi gái vậy.
Nâng tầm quan điểm quá cơ!
Nhân viên phục vụ bưng sinh tố và rượu vang lên. Vân Mạch bưng ly rượu, tay đặt ra sau lưng Thư Diên. Anh dựa vào xô pha, chất lỏng màu đỏ đong đưa trong ly.
Đôi mắt thâm thúy của anh híp lại. Ánh sáng mờ ảo chiếu vào, làm gương mặt anh càng thêm gợi cảm. Anh cười khẩy một tiếng: “Cô đánh giá tôi cao quá nhỉ?”
Thư Diên muốn kết thúc chủ đề này. Cô xiên một miếng dâu tây đưa cho anh: “Ngọt lắm đấy.”
Anh mím môi cười nhẹ, đôi mắt lóe lên: “Cô bón cho tôi à?”
“Anh say rồi hả?” Thư Diên nói một cách nghiêm túc. Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng cợt nhả như thế.
Chẳng lẽ tửu lượng của anh cũng tệ như cô, uống một ngụm là say rồi?
Vẻ mặt của Thư Diên rất tự nhiên, giọng nói nỉ non, như một chiếc lông vũ phe phẩy bên tai Vân Mạch.
Anh ngả người đặt ly xuống, cầm miếng dâu tây trên tay cô, cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Ăn xong, anh liếm môi một cái, ngả ngớn nói: “Đúng là ngọt thật.”
Ánh mắt của Thư Diên lướt qua người anh, nhìn lên sàn nhảy.
Trong khoảng thời gian sau đó, không ai nói với ai câu nào.
Đến tận khi mấy người khác đầm đìa mồ hôi quay lại, bầu không khí mới náo nhiệt hơn một chút.
Tiểu Lục bưng cốc trà trên bàn lên uống cạn sạch: “Chị Thư Diên, có muốn đi nhảy không?”
Thư Diên lắc đầu.
Hàn Húc dựa vào xô pha ngủ, tiếng ngáy khò khò vọng ra.
Làm cảnh sát vất vả thật.
Vân Mạch nhìn đồng hồ. Anh đứng lên khỏi xô pha, dặn dò Giản Tiêu: “cậu trông chừng cô ấy, tôi lên xem một lát.”
Thư Diên: “Anh cứ đi chơi đi! Không cần để ý tới tôi đâu mà.”
Vân Mạch : “.......”
Cứ nhất quyết phải nhấn mạnh vào chuyện ấy mới được hả?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận