Trên tầng ba.
Trong phòng không tối như ở bên dưới, ngược lại còn sáng trưng. Trong góc bày một chiếc đàn ghi ta, dây đàn đã đứt, rơi trên mặt đất.
Trên tủ đặt một bức ảnh. Cậu con trai mặc đồng phục cảnh sát, thân hình cân đối khỏe khoắn. Cô gái bên cạnh khoác tay cậu con trai, tươi cười rạng rỡ.
Mộ Trầm đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, đôi mắt ảm đạm tối tăm.
Tiếng gõ cửa vang lên. Mộ Trầm dập tắt điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay, môi mỏng khẽ mở: “Vào đi.”
Trong phòng, khói bay lượn lờ trên không trung, lúc lên cao, lúc xuống thấp.
“Cậu làm ô nhiễm hết không khí rồi!” Vân Mạch đẩy cửa vào, bật quạt thông gió lên.
Cái thứ này tốt như thế sao? Hết người này đến người nọ si mê nghiện ngập.
“Tới lúc nào vậy?” Mộ Trầm cầm chai nước trên bàn lên uống một hớp.
“Mới tới.”
Khói trắng trong phòng dần dần tán đi. Mộ Trầm tựa vào góc bàn, giọng nói buồn bã: “Vân Mạch, hình như tôi không tìm thấy cô ấy thật rồi.”
Mọi thông tin đều cho thấy cô ấy chưa rời khỏi thành phố Hạng, nhưng anh ấy đã lục tung cả thành phố lên rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Vân Mạch ngước mắt lên, thở dài một hơi: “Không đâu...”
Tấm kính trên ảnh phản chiếu ra tia sáng. Vân Mạch quay mặt đi, không an ủi Mộ Trầm nữa.
Trước kia Mộ Trầm là Phó Đội trưởng trong Đội Cảnh sát bọn họ, quen bạn gái trong quán bar này. Bọn họ hạnh phúc đến mức người khác phải hâm mộ.
Về sau xảy ra một vài chuyện, bọn họ cãi nhau, suýt thì chia tay.
Mộ Trầm muốn níu kéo, bèn sắp xếp một nghi thức cầu hôn long trọng ở trung tâm thành phố.
Hôm ấy, đám Tiểu Lục nói đùa với nhau, ngay cả người lạnh lùng như Vân Mạch cũng tới góp mặt, trăm phần trăm là Mộ Trầm sẽ ôm được người đẹp về nhà.
Hôm ấy là ngày hè, tiết trời trong xanh, nhưng bọn họ và đội múa được mời tới chờ đến tận sáng ngày hôm sau cũng không thấy cô ấy tới.
Mộ Trầm tới chung cư và những nơi mà cô ấy có thể tới, nhưng cô ấy như bốc hơi khỏi thế gian.
Sau nữa, Mộ Trầm từ chức ở Đội Cảnh sát, chỉ quanh quẩn ở quán bar này, chờ đợi suốt ba năm, chỉ vì đây là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Anh ấy biết, người như cô sẽ không nhẫn tâm bỏ lại mình.
Mộ Trầm cười khổ, giọng nói mơ hồ như sương khói: “Đám Tiểu Lục có tới không?”
Anh ấy chỉnh lại bức ảnh rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Vân Mạch đáp: “Tới cả rồi, xuống dưới đi.”
Ở tầng dưới.
Thời gian trôi qua, người trong phòng nhảy ngày một nhiều.
Tiểu Lục lắc xúc xắc, đập lên mặt bàn, hưng phấn nói: “Anh Giản, anh Giản, đặt lớn hay đặt nhỏ?”
Giản Tiêu móc một điếu thuốc lá ra châm lửa, nói mà không ngẩng đầu lên: “Nhỏ.”
“Húc khờ, lớn hay nhỏ?”
“Vậy thì tôi đặt lớn.”
Điện thoại của Thư Diên vang lên âm báo WeChat, là Kha Lam nhắn cho cô.
[Phòng làm việc tổ chức liên hoan, em có đi không?]
Cô quay đầu nhìn về phía cầu thang, có mùi thuốc lá bay tới. Lúc nãy đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thuốc, cô lại lên cơn thèm.
[Em không đi, chị đừng uống rượu.]
Đợi một lúc lâu mà không thấy Kha Lam nhắn lại, Thư Diên nhướng mày với Giản Tiêu: “Cho tôi một điếu.”
Giản Tiêu nghệt mặt, nhả ra một làn khói. Sao anh ấy lại quên béng đi mất vậy nhỉ? Có cho không đây?
Đội trưởng không có ở đây, chắc là cho được!
“Anh Giản, đừng lề mề nữa, lớn hay nhỏ?” Tiểu Lục thúc giục.
Giản Tiêu đưa một điếu thuốc và cả bật lửa cho cô, day trán nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lớn.”
Thư Diên nhận lấy, uống hết ly nước thứ hai mà Tiểu Lục vừa gọi. Cô ngậm thuốc vào miệng rồi bước về phía cửa: “Tôi ra ngoài hút.”
Tiểu Lục mở nắp ra, vỗ bàn nói: “Anh Giản, anh có mắt xuyên thấu à?”
Vân Mạch và Mộ Trầm lần lượt đi tới. Thấy một chỗ ngồi trống không, đôi mắt đen láy của anh nheo lại, lên tiếng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Giản Tiêu day trán, ăn ngay nói thật: “Đi hút thuốc.”
Vân Mạch liếc nhìn anh ấy một cái, hiển nhiên là biết Thư Diên lấy đâu ra thuốc.
Anh xoay người đi ra ngoài, lại tình cờ nhìn thấy ly nước trái cây có cồn trên bàn.
Mộ Trầm đẩy chiếc gối dựa trên xô pha ra rồi mới ngồi xuống. Thấy Vân Mạch nhíu chặt lông mày, anh ấy cảm thấy hứng thú, nhướn mày cười khẽ : “Cô ấy? Ai?”
Anh ấy chưa từng thấy Vân Mạch bày ra biểu cảm ấy bao giờ.
Tiểu Lục liếc nhìn theo bóng Vân Mạch, cười nói: “Bây giờ thì chưa biết là ai, nhưng tương lai hẳn sẽ là bạn gái của Đội trưởng.”
Không phải “có thể”, mà là “hẳn sẽ là”, một câu mang tính khẳng định.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận