Gió đêm ập tới, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Thư Diên móc ra hai viên thuốc, cho vào miệng nuốt chửng.
Những ngọn đèn đường màu vàng trên tường đã sang lên, chiếu xuống khiến cả con đường trở nên ấm áp. Ánh đèn neon trên những tòa cao ốc phía xa xa lấp lóe, làm sáng rực cả nửa bầu trời.
Thư Diên đi một đoạn thì thấy buồng điện thoại công cộng. Cô châm thuốc lá, tựa vào buồng điện thoại, ánh đèn ấm áp khiến khuôn mặt gầy gò của cô có vẻ hồng hào hơn.
Gió thổi, lá rụng. Trên bầu trời đen sẫm điểm xuyết những đốm sao lấm tấm.
Thư Diên ngửa đầu nhìn trời, đầu óc cô trĩu nặng.
Lão Thư từng nói, mỗi một vì sao trên trời đều là do người đã khuất biến thành, bay lượn một đêm trên trời, bảo vệ người quan trọng của mình lần cuối cùng, sau đó hóa thành gió biến mất.
Vậy nên, lão Thư đã biến mất từ lâu rồi, không ai bảo vệ cô nữa.
Cô thở dài một hơi, đầu ngón tay nhợt nhạt kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Đột nhiên, điếu thuốc bị ai đó lấy đi mất.
Thư Diên ngước mắt lên nhìn.
Vân Mạch lạnh lùng nói: “Cô giỏi đó.”
Ven đường, những chiếc xe nườm nượp chạy qua.
Thư Diên vỗ vào đôi chân tê rần vì ngồi xổm của mình, đầu óc choáng váng: “Không hút nữa.” Về rồi hút.
“...”
Vân Mạch ném tàn thuốc đi, dùng chân giẫm tắt: “Để tôi đưa cô về.”
“Được.” Thư Diên cất bước đi theo anh, cả con đường trở nên lắc lư.
Cô vỗ đầu một cái, hai hàng lông mày tú lệ nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Cô không uống rượu, sao lại say thế này!
Vân Mạch quay đầu lại, thấy Thư Diên ngả về phía sau. Nghĩ tới ly rượu trái cây ấy, anh sầm mặt lại.
Thư Diên ngả vào lòng anh. Anh ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô. Hơi thở của cô xen lẫn mùi cồn.
Vân Mạch gọi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Thư Diên.”
Đám Tiểu Lục chán sống thật rồi!
Có thể là vì say rượu, cộng với gió lạnh tạt vào, Thư Diên muốn tìm một nơi ấm áp, dúi đầu vào ngực anh.
Vân Mạch giữ chặt cái đầu cựa quậy của cô, yết hầu khẽ trượt, trong đôi mắt đen láy như bùng lên ngọn lửa.
Có người đi ngang qua, che miệng cười trộm: “Anh nhìn bạn trai của người ta đi, tốt với bạn gái chưa kìa. Đúng là bạn trai nhà người ta.”
Bạn trai!
Vân Mạch nhướng mày, bờ môi cong lên.
Cách xưng hô này nghe cũng không tệ.
Sau khi được thăng lên làm “bạn trai tốt”, Vân Mạch nâng cánh tay Thư Diên, cúi người bế cô lên. Anh lướt qua cửa quán bar, đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Thư Diên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người rơi vào một nơi ấm áp, như nằm trên lưng bố lúc nhỏ.
Cảm giác như đang rơi tự do khiến cô vội vàng ôm lấy cổ Vân Mạch. Cả người cô rúc trong lòng anh, như một chú mèo con đáng thương.
Cách một lớp quần áo, trong lồng ngực Vân Mạch hừng hực một ngọn lửa.
Bãi đỗ xe.
Một tay Vân Mạch mở cửa xe ra, cẩn thận đặt Thư Diên vào ghế phụ, sau đó hạ thấp ghế xuống.
Anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giản Tiêu rồi vòng qua mui xe.
Đèn xe không bật, tia sáng lấm tấm ngoài cửa sổ chiếu vào cửa sổ xe. Vân Mạch không vội vã khởi động xe ngay, mà tựa vào thành ghế, quang minh chính đại nhìn cô.
Da cô rất trắng, không phải kiểu trắng bình thường, mà là kiểu trắng nhợt nhạt như bị bệnh.
Nhiệt độ trong xe chưa được chỉnh lên cao, Thư Diên hơi co người lại. Vân Mạch cởi áo khoác lên người cô. Hơi ấm bao quanh, cô thay một tư thế khác cho thoải mái, tóc mai vương xuống lông mi.
Ma xui quỷ khiến, Vân Mạch vươn tay ra vén lên cho cô. Tay anh tê rần khi chạm vào cô, như có một luồng điện chạy qua, kích thích những sợi dây thần kinh trong anh.
Chỉ một tích tắc, anh rụt tay lại.
Anh bối rối khởi động xe rời khỏi đó.
........
Trở về Phong Lâm, Vân Mạch bế Thư Diên xuống xe. Anh đứng trước cửa phòng, mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Anh không biết mật mã nhà cô!
Thư Diên say không biết trời đâu đất đâu nữa. Vân Mạch gọi mấy lần mà cô không đáp lại.
Người khác uống say, ít ra hỏi còn biết trả lời. Cô thì khác hẳn, ngoan ngoãn như một chút mèo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận