- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Anh Giống Như Thần Linh Hạ Phàm (Dịch)
- Chương 50: Tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì điên khùng
Trong phòng ngủ, Vân Mạch đặt cô lên giường, cởi giày ra rồi đắp chăn lại cho cô. Sợ cô bị chói mắt nên anh không bật đèn lớn, chỉ bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường.
Mặc dù anh biết, bây giờ có ném cô ở ven đường thì chắc cô cũng không tỉnh lại.
Vân Mạch lấy chăn dự phòng trong tủ ra, ném lên xô pha ngoài phòng khách, sau đó về phòng ngủ lấy gối đầu.
Tướng ngủ của cô gái nằm trên ga giường đậm màu thật sự rất khó tả, nếu không vì Thư Diên mặc quần dài thì chắc bây giờ đã lộ hết rồi.
Hai cái gối đầu, một cái để gối, một cái để ôm, chân vắt lên, chăn thì một nửa lơ lửng ở mép giường, một nửa rơi xuống đất.
Vân Mạch kéo chăn lên đắp cho cô, chỉ để lộ ra cái đầu, rồi lại kéo cái gối cô đang ôm.
Một lần, hai lần, cô không buông tay ra, đã thế còn trở mình. Vân Mạch chỉ biết trơ mắt nhìn cô đè người lên chiếc gối.
“…”
Đêm đã về khuya, cả căn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim đồng hồ chạy cũng nghe thấy rõ ràng.
Thư Diên lẩm bẩm gì đó, Vân Mạch nhích lại gần mới nghe thấy.
“Bố, con khát.”
“…”
Vân Mạch đi rót một cốc nước ấm cho cô uống một ít, rồi lại lục tìm trong tủ lạnh kiếm mật ong, khuấy mật ong với nước ấm rồi cho cô uống tiếp.
Nước mật ong làm cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Thư Diên dựa vào vai Vân Mạch, mơ màng mở mắt ra, nhưng rồi lại nhắm vào ngay.
Vân Mạch đỡ cô nằm xuống, đột nhiên cổ tay bị túm chặt lấy. Lòng bàn tay lạnh buốt khiến huyệt Thái Dương của anh giật một cái.
Sau đó, anh nghe thấy cô lẩm bẩm: “Bố, rốt cuộc bố cũng đi vào giấc mơ của con rồi. Con nhớ bố lắm, nhớ bố lắm…”
Cô cứ lặp đi lặp lại câu ấy, đến tận khi chìm vào giấc ngủ say.
Hôm sau.
Tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cả căn phòng.
Thư Diên nhập nhèm mở mắt ra, đôi mắt khô không khốc. Cô dụi mắt ngồi dậy.
Hôm qua cô uống rượu, bây giờ vẫn còn rất chóng mặt.
Thư Diên day huyệt Thái Dương, sau đó đột nhiên mở to mắt. Cô chớp mắt mấy cái, nhảy xuống giường nhìn quan một lượt. Căn phòng này không lạ lẫm lắm, cách trang trí rất giống phòng cô, theo phong cách hiện đại, với màu xanh đậm và màu trắng làm chủ.
Thư Diên ngây ra như phỗng. Cô sờ soạng bộ quần áo còn nguyên vẹn trên người mình, thầm thở phào một hơi rồi mới đi giày bước ra ngoài.
Trong phòng bếp có tiếng xoong nồi chạm vào nhau. Cô rót một cốc nước, đứng tựa vào cửa phòng bếp.
Vân Mạch múc một thìa cháo, nếm thử rồi cho thêm hai thìa đường khuấy đều. Tiếng lết đất vọng vào trong tai.
Anh múc hai bát, quay người nhìn người đang dựa vào cửa, cong môi hỏi: “Còn đau đầu không?”
Bụng của Thư Diên réo lên hai tiếng. Cô xấu hổ gãi chóp mũi: “Vẫn hơi đau.”
Vân Mạch bưng bát, đi ngang qua người cô: “Về đánh răng rửa mặt rồi tới ăn sáng.”
“Được.” Thư Diên đi theo anh, đặt chiếc cốc trong tay xuống.
Đợi đến khi cô vệ sinh cá nhân và thay một bộ quần áo khác tới thì trên bàn ăn đã bày sẵn canh giải rượu, hai bát cháo rau xanh nấm hương và một đĩa thức ăn nhẹ.
Trong phòng bếp vẫn đang tỏa khói. Nghe thấy tiếng kéo ghế ra, Vân Mạch chỉnh lửa nhỏ lại rồi đi ra ngoài.
Thư Diên đã thay một bộ quần áo khác, là áo hoodie và quần jeans. Cô gội đầu, sấy cho khô một nửa rồi búi sau gáy. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng muốt, tạo thành một nét đẹp chán chường.
Thư Diên bưng canh giải rượu lên uống một ngụm. Thấy không ngọt lắm, cô lại buông nó xuống.
Vân Mạch đi ra ngoài, thấy Thư Diên tự nhiên như ở nhà mình, anh nhướn mày ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
Như thể bọn họ thân nhau lâu rồi vậy.
Thư Diên bưng canh giải rượu lên uống một ngụm. Thấy không ngọt lắm, cô lại buông nó xuống.
“Hôm qua cảm ơn anh.”
Thư Diên vươn vai, ngượng ngập nói.
Nhưng cô cũng không cảm thấy ngại. Cô biết mình mà uống say thì sẽ cắm đầu ngủ như chết, sấm đánh cũng không tỉnh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì điên khùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận