Biểu cảm của Vân Mạch có vẻ rất tự nhiên. Anh chống cánh tay lên bàn: “Cô định cảm ơn tôi thế nào? Tôi thức trắng cả đêm, vất vả lắm đấy.”
Đêm qua, cô cầm chặt tay anh, làm anh phải ngồi ở mép giường đến tận khi trời sắp sáng mới chợp mắt được một lát.
Nhưng Vân Mạch sẽ không thừa nhận là mình đã nhìn Thư Diên cả một đêm dưới ánh đèn bàn lắt léo.
Giọng nói thản nhiên của anh khiến vành tai Thư Diên nóng rực lên.
Nói cứ như thể cô làm gì anh vậy.
Sống lưng của cô cứng lại, lạnh nhạt nói: “Anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
Vân Mạch bưng bát cháo đặt xuống trước mặt cô, tùy ý cười một tiếng: “Tôi bảo cô cảm ơn thế nào thì cô cũng cảm ơn thế đó hả?”
Lông mi của Thư Diên rung rung, cô cúi đầu ăn cháo, miệng “ừm” một tiếng.
“Thư Diên, nhớ lời cô nói đấy.”
Nghe vậy, Thư Diên ngước mắt nhìn anh. Anh mặc chiếc áo ngủ cổ thấp, xương quai xanh đập thẳng vào mắt cô. Có thể là vì vừa nấu cơm xong nên bên ngoài còn mặc thêm một chiếc tạp dề.
Sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành được thể hiện tường tận trên người anh, cứ như cây cột phát ra tín hiệu hormone di động.
Trong đầu Thư Diên như lóe sáng: “Tôi không làm mấy chuyện vi phạm đạo đức đâu.”
Vân Mạch đặt bát đũa xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy và chăm chú: “Cô đánh giá cao bản thân quá rồi.”
“…”
Vân Mạch đặt bát đũa xuống: “Cô ăn đi, tôi đi thay quần áo.”
Thư Diên bưng bát, mồm miệng khô khốc: “Tôi cũng về lấy đồ.”
Cô lại lên cơn thèm thuốc, muốn về hút thuốc.
Đuôi lông mày của Vân Mạch nhếch lên. Anh không trả lời cô, trực tiếp về phòng ngủ.
Thư Diên mở cửa ra ngoài, thấy Kha Lam đang điên cuồng ấn chuông cửa nhà cô. Nghe thấy tiếng động và quay đầu lại, đôi mắt cô ấy trợn to như đèn lồng đêm giao thừa.
Thư Diên bước tới: “Sao chị không phá cửa nhà em ra luôn đi.”
“Chị chuẩn bị sẵn rìu rồi đây này.” Kha Lam chỉ vào cửa nhà Vân Mạch: “Hai người phát triển nhanh đấy nhỉ? Ngủ với nhau luôn rồi.”
Nói xong, cô ấy cười gian, gãi cái đầu như tổ chim của mình.
Thư Diên đẩy cửa vào nhà: “Cho em một điếu thuốc.”
Gần đây không biết chuyện gì xảy ra, lúc thì cô mất thuốc, lúc lại mất bật lửa.
Hai cái thứ đó đưa nhau đi trốn luôn hả?
Kha Lam vỗ áo ngủ: “Không mang.”
Thư Diên cụp mắt xuống, cầm hai hộp sữa vào phòng Kha Lam.
“Thuốc đâu?”
Lúc này Kha Lam mới móc một bao thuốc lá từ trong túi quần ra: “Hai người abc xyz rồi chứ?”
“…”
Ngón tay nhợt nhạt của Thư Diên cầm điếu thuốc, “xoẹt” một tiếng, ánh lửa chập chờn từ bật lửa châm vào điếu thuốc. Một làn khói phả ra từ cặp môi đỏ của cô.
Cô nghịch bật lửa, nói nửa thật nửa giả: “X cái đầu chị, tư tưởng của chị thật đen tối.”
Làm bạn là được rồi, phải có điểm dừng, không thể đi quá giới hạn được.
Thật ra Kha Lam rất thất vọng. Cô ấy mong Thư Diên có nhiều điều vương vấn hơn, ít nhất như vậy thì cô còn muốn sống.
Lúc còn trẻ, Kha Lam cũng từng nếm trải tình yêu rồi, hiểu những điều tuyệt vời của nó. Lúc Thư Diên bắt đầu chán đời, Kha Lam từng nghĩ tới chuyện quăng cô vào một đống đàn ông, nếm thử cảm giác sảng khoái ấy.
Nhưng mà cô không dám, cô nàng Thư Diên này sẽ đánh chết cô mất.
Kha Lam nở nụ cười, chủ động chuyển chủ đề: “Chị nhận mối chụp ảnh ấy cho em rồi, người thuê hẹn vào một tuần sau.”
“Ừm.” Thư Diên gật đầu: “Khoảng hai ngày nữa là em cũng xong rồi.”
Cô ngả người dựa vào xô pha, Kha Lam ở bên cạnh, hỏi ra nghi vấn của mình bấy lâu: “Sao tự nhiên em lại nghĩ tới chuyện chụp một số đặc biệt về đề tài quân nhân?”
Thư Diên bất giác nhíu mày lại, hạ thấp giọng nói: “Không biết.”
Cô nói thế là nói thật, hôm ấy tự nhiên tâm huyết dâng trào, cô bất chợt nảy ra suy nghĩ ấy thôi.
Kha Lam cũng chẳng mong chờ gì vào câu trả lời của cô, cô ấy cười nói: “Chị hết mì tôm rồi, nhà em có không?”
Hút xong một điếu thuốc, Thư Diên dập tắt nó, quăng một đường cong hoàn mỹ, ném nó vào thùng rác.
“Không, nửa tháng rồi em không ăn cái thứ ấy.”
Cuối cùng, cô vỗ vai Kha Lam : “Mua một thùng cho em luôn nhé.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận