Giữa trưa, ngoài cửa sổ mưa phùn, gió thổi phần phật, cánh lá rũ xuống.
Trong sảnh phá án vắng lặng, Thư Diên đóng cửa sổ lại. Nước mưa chảy từ trên mái hiên xuống bệ cửa sổ, văng ra những bọt nước.
Hẳn là ngày hôm nay không vui rồi.
Đám Vân Mạch đi ra ngoài xử lý một vụ án, đã đi cả một buổi sáng rồi.
Cánh cửa bị ai đó mở ra. Ngô Giai Nghiên bước vào, đã khá lâu rồi Thư Diên không nhìn thấy cô ta. Cô ta liếc nhìn Thư Diên, sau đó cuống quýt nhìn sang nơi khác.
Ống quần của cô ta bị ướt, áo cũng ướt một mảng lớn.
Ngô Giai Nghiên rót hai cốc nước, đặt một cốc lên chiếc bàn trước mặt Thư Diên: “Hôm nay đội của chúng tôi được nhận ít vật dụng, quần áo của tôi ướt rồi, đội trưởng bọn họ đều không ở đây, nếu không đi nhận thì tháng này sẽ không có gì dùng. Cô cũng ở đây mấy ngày rồi, có nghĩa vụ đi nhận đồ.”
Thư Diên khẽ nhướng mày, đặt đồ trong tay mình xuống rồi tắt máy tính đi.
“Được.” Cô sắp đi rồi, làm phiền bọn họ lâu như thế, coi như cảm ơn Vân Mạch vậy.
Ngô Giai Nghiên không ngờ là cô lại đồng ý thoải mái như thế. Cô ta hơi sửng sốt, nói tiếp: “Nhà kho nằm ở phía sau sân huấn luyện, có người đang phát đồ ở đấy.”
Nói xong, cô ta cụp mắt xuống, đi vào bên trong sảnh.
Thư Diên khoác áo khoác vào, cầm cốc nước lên uống cạn sạch. Cô đi tới cửa, tìm được một chiếc ô, bật lên đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngô Giai Nghiên mở điện thoại ra. Giao diện trên đó là một cuộc đối thoại.
[Tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải đảm bảo rằng cô ta sẽ không nói ra.]
Cục trưởng Lâm: [Chuyện này dính dáng đến danh dự của con gái, cô ta không dám nói ra đâu. Chẳng phải cô cũng không dám nói đấy sao? *cười khẩy*]
[Được.]
....
[Cô ta đi rồi, cũng đã uống cốc nước ấy. Ông đã hứa sẽ bỏ qua cho tôi.]
Cục trưởng Lâm: [Biết rồi, đừng làm hỏng tâm trạng.]
Bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng hạt, như muốn đâm thủng mái nhà.
Ngô Giai Nghiên xóa lịch sử tin nhắn.
Cái bàn rung lên ù ù. Điện thoại của Thư Diên nhận được một tin nhắn của Vân Mạch.
[Có thể hôm nay tôi sẽ về muộn, lát nữa cô lái xe về trước đi.]
Trong mắt Ngô Giai Nghiên hiện lên sự độc ác.
Mưa phùn biến thành mưa nặng hạt, lại còn có gió rít gào, Thư Diên không chống lại được gió, nước mưa tạt thẳng vào ống quần của cô.
Cô không ngăn cản được cái lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Mưa lớn như thế, thảo nào Ngô Giai Nghiên không chịu đến, Thư Diên nghĩ vậy.
Đi qua sân huấn luyện, nhà kho đập vào mắt. Cô đội gió đội mưa, rảo bước chạy nhanh hơn.
Đột nhiên, đầu óc hơi choáng váng.
Thư Diên vịn vào tường, lắc đầu mắng thầm. Sao lại phát bệnh vào lúc này cơ chứ?
Cô nhớ là mới uống thuốc rồi mà!
Vách tường lạnh giá truyền vào lòng bàn tay, làm Thư Diên tỉnh táo hơn nhiều. Cô đẩy cửa nhà kho đi vào, trong đó tối như bưng.
Cô thò tay vào điện thoại tìm điện thoại, nhưng không thấy đâu cả.
Đầu óc cô nặng như chì. Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai cô.
Thư Diên giật mình lùi về phía sau, kề sát vào vách tường, trùng hợp đụng vào công tắc bật ngọn đèn trên trần nhà kho.
Cô nhíu mày lại: “Cục trưởng Lâm?”
Giờ khắc ấy, cô lập tức hiểu ra, chẳng có cái gì gọi là đi nhận vật dụng cả.
Bệnh của cô không hề tái phát, là cốc nước đó!
Ngô Giai Nghiên!
Cục trưởng cởi mũ cảnh sát xuống, nở nụ cười tởm lợm. Trông ông ta không có vẻ gì là sốt sắng: “Thư Diên, hôm đó cô không biết tốt xấu, hôm nay hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.”
Đợi đến khi thuốc có tác dụng, muốn trốn cũng không trốn được.
Đầu óc của Thư Diên trĩu nặng. Cô đập cánh tay vào chiếc bàn cũ bên cạnh, làm đầu có tỉnh táo hơn.
Cục trưởng Lâm hơi sửng sốt. Nhân cơ hội ấy, Thư Diên chạy ra ngoài, nhưng cánh tay lại bị túm lấy, kéo cả người cô vào trong.
Vốn dĩ sức lực của đàn ông và phụ nữ đã chênh nhau rất nhiều rồi, Cục trưởng Lâm chỉ tốn chút sức đã quăng được Thư Diên lên bàn.
Thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Thư Diên gục vào bàn, thậm chí còn không có sức để giơ tay lên.
“Hôm nay tôi phải nếm thử hương vị của cô mới được, đừng gấp gáp.”
Cục trưởng Lâm vừa nói vừa cởi quần áo ra, bắt đầu phun ra những lời nói ô uế.
“Để tôi đưa cô lên thiên đường…”
Nói xong, ông ta giơ tay kéo áo Thư Diên. Thư Diên dồn toàn bộ sức lực, đá mạnh một cú vào chỗ hiểm của ông ta.
Cục trưởng Lâm không ngờ được rằng cô vẫn còn sức. Ông ta bị đá xoay người, ôm của quý lăn ra đất.
“A! Mẹ kiếp! Đau!”
Thư Diên bò dậy khỏi bàn, quỳ phịch một gối xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu: “Ông muốn chạm vào tôi hả? Vậy tôi sẽ lấy mạng chơi với ông.”
Cô đã không chịu nổi nữa rồi, nếu không làm ông ta bị thương, vậy thì tình cảnh của cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
Từ lâu cô đã chẳng còn hy vọng gì với việc sống sót nữa, giết người thì cũng đã sao?
Cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng, còn hơn để loại rác rưởi này làm ô nhiễm thế giới.
Thư Diên giơ cây gậy cảnh sát lấy ở đâu đó lên: “Chẳng phải… ông muốn lên thiên đường sao? Để tôi đưa ông đi.”
Cục trưởng Lâm cong chân bò ra ngoài: “Cứu mạng… Cứu mạng…”
“A!”
Máu chảy đầy đất, thấm đẫm lòng bàn chân và quần áo. Cả người Thư Diên run rẩy, gậy cảnh sát rơi vào trong vũng máu.
Tia sáng trong mắt cô tắt ngấm, mùi máu tươi lan tràn khắp khoang mũi. Trước khi ngất xỉu, cô nghĩ tới một người.
Nếu có anh ở đây, chắc là cô sẽ không sợ hãi đến thế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận