Trong phòng bệnh.
“Chị Thư Diên, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi. May mà chị không sao, nếu không thì em sẽ chém lão già kia ra thành tám mảnh mất. Chị động đậy thử xem có khó chịu ở đâu không.” Tiểu Lục ngồi xuống mép giường, mếu máo nói.
Chỉ có xương cánh tay đau. Thư Diên cười: “Không sao.”
Tiểu Lục lén lút quay đầu lại: “Em nói nhỏ cho chị biết này, Đội trưởng của bọn em lo lắng lắm đấy.”
Vỏ táo dài thượt đứt đoạn, rơi xuống mặt đất. Vân Mạch cụp mắt xuống, tiếp tục gọt táo.
Coi như ngầm thừa nhận.
Thư Diên vén chăn xuống giường, bị Vân Mạch ấn xuống. Cô chớp mắt hai cái: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Vân Mạch khựng lại. Anh khẽ nhướng mày, bỗng ngồi xổm xuống đất, năm ngón tay dài giữ lấy cổ chân của cô. Một chiếc dép lê xỏ vào chân cô.
Cách lớp quần bệnh nhân, nhiệt độ nóng hổi truyền tới. Thư Diên rụt chân về phía sau.
Vân Mạch càng nắm chặt hơn: “Yên nào. Không muốn đi nữa à?”
Thấy tình hình không ổn, Tiểu Lục men theo mép tường chuồn êm.
Một chiếc dép nữa được xỏ vào chân cô, Vân Mạch vẫn không có vẻ gì là định buông chân cô ra.
Thư Diên nhắc nhở: “Tôi không nhịn được nữa rồi.”
Vân Mạch cười ra tiếng, buông chân cô ra: “Đi đi!”
Thư Diên mân mê khoảng mười phút ở trong nhà vệ sinh, tạt nước lạnh để đánh bay màu đỏ trên mặt.
Cô để mặt ướt đi ra ngoài, lọn tóc trên trán đẫm nước.
Vân Mạch nhíu lông mày, lục tìm khăn trong tủ ném cho cô.
Trên bàn có táo đã bổ sẵn thành từng miếng. Thư Diên vừa lau mặt vừa bước tới.
Cô nói: “Cảm ơn đội trưởng.”
Vân Mạch tựa vào tường, nhìn theo bóng lưng cô, rất khó để đoán ra cảm xúc trong mắt anh.
Một lúc sau, anh gọi to tên của cô.
Thư Diên ngoái đầu lại. Một người cầm lấy cổ tay cô, vòng eo cũng bị ôm lấy. Đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã bị Vân Mạch đè lên tường.
Tường lạnh giá, thấm vào làn da qua lớp đồng phục bệnh viện.
“Anh… làm gì đấy hả?”
Vân Mạch không trả lời cô. Đôi chân thon dài rắn chắc của anh ngăn chặn cô, tay thì ôm chặt eo cô.
Được cái vẫn còn đàng hoàng, không làm bậy gì cả.
Hơi thở lành lạnh ập tới, gần ngay trong gang tấc. Thư Diên đỏ bừng mặt.
Một lát sau, anh mới mở miệng, giọng nói vừa trầm vừa khàn, còn có vẻ ngả ngớn: “Thư Diên, tôi lại cứu cô một lần nữa. Lần này cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Thư Diên nửa ngơ nửa tỉnh, ấp úng nói: “Tôi… cho anh tiền?”
Cứ nhắc tới cảm ơn hoặc là báo đáp gì đó, mọi người thường sẽ nghĩ tới chuyện dùng tiền giải quyết.
Vân Mạch tức cười. Anh nâng cằm cô lên: “Tôi thiếu mấy đồng tiền đó của cô hả?”
Dùng tiền mà đòi đuổi được anh đi sao?
Lúc này Thư Diên thật sự rất mờ mịt, cô chớp mắt: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Cô.” Bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu không ngoan ngoãn, đòi luồn vào trong áo.
Sống lưng của Thư Diên cứng đờ lại. Cô giơ tay đẩy anh ra, đôi mắt kiên quyết: “Đội trưởng, anh lại nói đùa rồi.”
Báo đáp bằng cách nào cũng được, ngoại trừ chuyện này ra. Cô là người không có tương lai, không muốn làm lỡ dở cuộc đời anh.
Vân Mạch đanh mặt lại, trong đôi mắt lạnh lùng bùng lên hai ngọn lửa hừng hực. Anh đè người lại: “Cô rất thông minh, hẳn phải biết tôi có nói đùa không. Hay là cô không chịu?”
Đời này anh chưa bao giờ cố chấp như thế, đây là lần đầu tiên.
Nét bối rối lóe lên trong mắt Thư Diên. Cô hạ quyết tâm: “Đương nhiên là tôi không chịu rồi.”
Có một câu nói rất hay, đau dài không bằng đau ngắn.
Vân Mạch cụp mắt xuống, vẻ thất vọng hiện lên rõ ràng, giọng nói lạnh lùng cũng trầm hơn vài phần: “Lý do? Tôi không tốt, hay là cô có người mình thích rồi?”
Gió thổi bay rèm cửa, phất nhẹ vào khuôn mặt. Thư Diên càng tỉnh táo hơn, cô ngước mắt nhìn anh: “Anh rất tốt, tôi luôn coi anh là bạn.”
“Bạn? Cô cảm thấy tôi cần lắm à?” Anh bóp chặt cằm cô, làm làn da trắng nõn đỏ ửng.
Thư Diên đẩy cánh tay anh ra, trong cái nhìn của Vân Mạch, cô đã bắt đầu tức giận: “Nhưng tôi không thích anh.”
Nghe vậy, Vân Mạch buông cô ra, đôi mắt đen như mực.
Anh quay người đi.
Thư Diên cho rằng anh sẽ đóng sầm cửa lại, nhưng trên thực tế, tiếng đóng cửa lại rất nhẹ, đến mức nếu cô không nhìn thì còn không biết là anh đi rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận