Đến giờ trưa, những giọt nước sau cơn mưa chảy từ trên tường xuống đất.
Trong phòng bệnh bình thường.
Vân Mạch âm trầm mặt mày, tựa vào trên ghế, trong tay cầm hai lọ thuốc màu trắng, chân thì lăn qua lăn lại ống thở oxy.
Cục trưởng tỉnh lại vì khó thở. Nhìn th8ấy Vân Mạch, ông chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ, run rẩy nói: “Đội… Đội trưởng Vân.”
“Tôi đã nói là đừng có ý đồ xấu với cô ấy, nếu không thì ông sẽ chết rất thảm.”
Giọng nói của Vân Mạch rất bình thản, nhưng lại khiến Cục trưởng Lâm càng thêm hoảng sợ. Cuối cùng, anh còn bồi thêm một câu: “Xem ra ông không tin rồi.”
Vân Mạch dồn lực vào chân. Không đủ oxy để thở, sắc mặt của cục trưởng Lâm tái xanh, sợ sệt nói: “Đội… Đội trưởng Vân… Tôi sai rồi… Anh độ lượng… tha cho tôi một lần.”
Trong cả thành phố Hạng có ai không biết nhà họ Vân một tay che trời, muốn xử lý ai thì chỉ cần nhấc tay là được.
Vốn Cục trưởng Lâm tưởng rằng bỏ thuốc mê, lén lút xử Thư Diên thì có thách cô cũng không dám nói ra chuyện liên quan đến danh dự của con gái như thế, chắc chắn là sẽ không có ai biết.
Ai ngờ Thư Diên lại khó chơi như vậy.
Ông ta lại càng không ngờ rằng Thư Diên là người phụ nữ của Vân Mạch. Nếu biết điều ấy, cho ông ta mười cái gan, ông ta cũng không dám chạm vào!
Vân Mạch nhìn ông ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng ông. Tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết.”
Giọng anh lạnh như băng sương.
Đối diện với ánh mắt của anh, Cục trưởng Lâm run như cầy sấy.
Đây mới là người nhà họ Vân, gia tộc mà người ta đồn rằng được dựng lên bằng máu tươi.
Vân Mạch cầm lọ thuốc đi tới. Cục trưởng Lâm run rẩy nép vào mép giường: “Đội trưởng Vân, tha… tha mạng. Anh tha cho cái mạng chó này của tôi đi!”
Tiếng vặn nắp lọ vang lên. Vân Mạch túm cục trưởng, dí ông ta lên tường, một cú đấm giáng thẳng vào ngực ông ta.
“Nhốt ông vào phòng chứa xác chỉ là gãi ngứa thôi. Động vào người của tôi, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông không?”
Cục trưởng Lâm đau đến mức nhăn nhúm mặt mày, nhưng không phát ra được âm thanh gì cả. Vân Mạch dốc một lọ thuốc vào miệng ông ta, ép ông ta phải nuốt xuống rồi mới chịu buông ra.
Được thả ra, Cục trưởng Lâm ôm cổ nôn ọe, hô to: “Đội trưởng Vân, cứu mạng, cứu mạng.”
“Có chết hay không phải xem số ông thế nào.” Vân Mạch phủi áo, dáng vẻ ghét bỏ.
Bên ngoài, thấy Vân Mạch đi ra, Giản Tiêu không hề ngạc nhiên.
Vân Mạch hỏi: “Hàn Húc thế nào rồi?”
Hôm qua Hàn Húc bị thương ở chân trong lúc phá án.
Cửa phòng bệnh khép hờ, tiếng hô đứt quãng vọng ra.
Giản Tiêu đóng cửa lại: “Không có gì to tát, vài ngày là có thể xuất viện.”
Vân Mạch “ừ” một tiếng: “Cậu ở lại đây trông chừng, tôi đi ra ngoài một chuyến. Đợi ông ta tỉnh lại thì gọi tôi.”
Giản Tiêu đáp lời, không hỏi gì nhiều.
Trong phòng bệnh.
Thư Diên co người trên giường, gặm một quả táo chưa gọt vỏ.
“Sao mặt em đỏ thế?” Kha Lam sờ lên trán cô: “Có sốt đâu nhỉ? Khai thật đi, có phải hai người làm gì nhau không?”
Nếu có gì thật thì không uổng công bà cô già xinh đẹp này làm mối.
Thư Diên gật đầu, không hề giấu giếm cô ấy: “Ừm, hình như anh ấy thích em.”
“Vãi nồi, thật hay giả vậy? Thế thì đồng ý đi mau lên, sau đó ngủ với anh ta, đỡ phải lo người khác giành mất.”
Dù sao Vân Mạch cũng ngon giai như thế, còn tiền thì hai người có thể cùng nhau kiếm mà.
“…”
Vẻ mặt bình tĩnh của Thư Diên bỗng trở nên ảm đạm, như ẩn chứa vô vàn tâm sự.
Cô mím chặt môi, đột nhiên nở nụ cười khổ: “Thế thì có thể chị sẽ phải thất vọng rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ không đồng ý yêu anh ấy đâu.”
Ánh mắt của Kha Lam dừng lại trên mặt Thư Diên: “Cứ làm giá đi.”
Sau đó cô ấy lại gặng hỏi: “Vậy nhỡ có gì bất ngờ xảy ra thì sao?”
Thư Diên không trả lời cô ấy, đôi mắt tối tăm không ánh sáng.
Cửa sổ mở hé, gió mát thổi vào.
Kha Lam nghe thấy tiếng thở dài của cô. Sau nhiều năm như thế, lần đầu tiên cô ấy thấy Thư Diên có ý muốn sống sót.
“Chị Lam, nếu em không bị bệnh thì tốt biết bao.” Như vậy thì cô sẽ có quyền theo đuổi tình yêu, không cần lo rằng một ngày nào đó sẽ đột ngột rời khỏi thế gian.
Tiếng gõ cửa vang lên, Kha Lam đi mở cửa.
Mấy đồng chí cảnh sát đứng ngoài cửa, một người trong só đó cầm còng tay.
“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát. Xin hỏi ai là Thư Diên?”
Thư Diên giơ tay lên: “Là tôi.”
“Cô bị tình nghi dính líu đến tội mưu sát người không thành công, xin hãy đi theo chúng tôi...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận