Sau cơn mưa, trên đường dính ít đất. Chân đạp lên mặt đất, bắn ra những bọt nước li ti.
Ánh sáng xuyên qua những tán lá xanh thẫm, ngược chiều với bụi trong không khí, cuối cùng rơi vào bó hoa hồng sặc sỡ mà người đàn ông đang ôm, dát lên đó một gam màu rực rỡ hơn.
Vân Mạch đi ngang qua sảnh trước của bệnh viện, nhìn thấy Hàn Húc và Tiểu Lục. Hàn Húc chống gậy đi tới, vừa lau mặt vừa giơ tay ra nhận hoa: “Đội trưởng, em cảm động quá. Anh là người đầu tiên tặng hoa cho em đấy!”
Bàn tay vồ hụt vào không trung, Hàn Húc lúng túng quơ quơ.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tặng hoa cho cậu ấy hả?” Vân Mạch trầm giọng nói.
Tiểu Lục ôm bụng nhịn cười. Không cần nói thì cậu cũng biết bó hoa này để tặng cho ai.
“Đội trưởng, Thư Diên bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Giản Tiêu chạy tới, rõ ràng là mùa đông nhưng trên trán anh ấy lại lấm tấm mồ hôi.
Trong phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát rất tối, chỉ có tia sáng lọt vào từ cửa sổ.
Thư Diên ngồi trên ghế, còng tay lạnh buốt tròng trên cổ tay cô. Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, thú nhận sai lầm của mình: “Đúng là tôi đã đánh ông ta bị thương, nhưng tôi có lý do chính đáng.”
Cảnh sát ở đối diện hỏi: “Vậy lý do của cô là gì?”
Thư Diên nhìn cửa sổ kính đóng chặt: “Ông ta có ý đồ…”
Cánh cửa bị đá ra cái rầm, đập vài phát vào tường, cắt đứt lời nói của Thư Diên.
Vân Mạch đằng đằng sát khí đi tới. Thấy Thư Diên bị còng tay, đôi mắt đen láy của anh như chìm xuống đáy hồ, lạnh đến mức rùng rợn.
Thư Diên ngồi thẳng người, mắt chữ A mồm chữ O.
Trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh Vân Mạch cướp nhà tù.
Giây tiếp theo, như thể chứng minh cho suy nghĩ trong đầu cô, Vân Mạch cúi người tháo còng tay ra cho cô, vứt nó xuống mặt đất. Trong sự đờ đẫn của Thư Diên, anh bế cô lên đi ra ngoài.
Thư Diên vội vàng gọi to tên anh: “Vân Mạch, anh làm gì đó! Thả tôi xuống!”
Chắc không phải anh định cướp nhà tù thật đấy chứ?!
Vân Mạch thản nhiên nói: “Đừng giãy, tôi đưa cô về.”
Có anh ở đây, ai cũng đừng mong động vào cô.
Cảnh sát vỗ bàn, Phó Cục trưởng chạy tới cửa, vừa phẫn nộ lại vừa thất vọng: “Vân Mạch, cậu có biết cậu đang làm gì không? Trong mắt cậu có còn pháp luật kỷ cương nữa không?”
Vân Mạch dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Chính bởi vì trong mắt tôi còn pháp luật kỷ cương nên bây giờ Cục trưởng Lâm vẫn đang nằm trong bệnh viện, nếu không thì mộ ông ta đã mọc cỏ cao cả mét rồi.”
Phó Cục trưởng luôn rất coi trọng Vân Mạch, biết thanh niên mà nóng lên thì rất dễ mắc sai lầm. Ông ấy tháo mũ cảnh sát xuống: “Vân Mạch, cậu buông cô ấy xuống. Đợi đến khi điều tra rõ ràng rồi đưa đi một cách đường đường chính chính có phải là hơn không!”
Thư Diên buông tay ra khỏi cổ anh, trượt từ trên người anh xuống: “Đội trưởng, hôm nay anh mà đưa tôi đi là tôi biến thành kẻ vượt ngục đấy.”
Quan trọng hơn nữa là anh sẽ bị phạt nặng hơn. Vì cô, làm thế không đáng.
Anh tốt như thế…
Giờ phút ấy, Vân Mạch không nghĩ được nhiều như vậy. Tưởng tượng tới cảnh cô bị nhốt trong cái nơi tối tăm này, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Anh túm lấy cánh tay Thư Diên, trượt xuống nắm tay cô. Da thịt chạm vào nhau, khiến anh càng thêm kiên định: “Người tôi đưa tới, tới thế nào thì đi thế đó.”
Quyết không thể để mất một sợi tóc!
Ai cũng không ngăn cản được.
Vân Mạch dắt tay Thư Diên. Cô đột nhiên hất tay anh ra, giọng điệu xa cách: “Vân Mạch, anh đừng có hại tôi.”
Tia sáng bỗng trở nên chói mắt. Vân Mạch quay đầu nhìn cô, đôi mắt như phủ một lớp sương mù.
“Cô không tin tôi?”
Giọng của anh rất trầm, nếu không nghe kỹ thì sẽ không phát hiện ra sự run rẩy trong đó.
Thư Diên cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên đôi bàn tay nắm chặt của anh. Một lát sau, cô nhìn sang nơi khác: “Đương nhiên là tôi tin tưởng cảnh sát rồi.”
Còn tin tưởng anh vô điều kiện nữa.
Vân Mạch bước lên trước một bước, vệt sáng trong mắt dần dần tắt ngấm.
Anh nhìn cô, như có điều muốn nói, nhưng lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được, cuối cùng chỉ quay đầu rời đi.
Cô không thích anh, vậy nên cũng không tin anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận