Thư Diên bị nhốt vào phòng tạm giam, nhưng không bị còng tay nữa.
Kha Lam tới thăm cô, đôi mắt đỏ ửng: “Em chờ chị, cho dù tán gia bại sản thì chị cũng sẽ cứu em ra.”
Thư Diên bất đắc dĩ nở nụ cười. Cô có giết người đâu, không đến mức tán gia bại sản.
“Yên tâm, không sao đâu.”
Cô cố nén nước mắt, dằn cảm giác cay cay trong mũi xuống.
Nếu Nhiếp Thanh có thể tốt với cô hơn một chút thì cho dù có chết, có lẽ cô cũng là một con ma vui vẻ.
“Em muốn ăn gì? Để chị về làm cho em, đến tối chị sẽ tới đây với em.” Vốn cô ấy không được vào thăm, nhưng Vân Mạch đã cho cô ấy vào. Những lời này cũng là do anh dặn.
Thực ra Thư Diên chẳng nuốt được gì cả, nhưng muốn cô ấy yên tâm hơn nên vẫn nói ra vài món.
***
Thư Diên ở trong trại tạm giam ba ngày, một ngày ba bữa, có cá có thịt, còn có Tiểu Lục trò chuyện cùng.
Trong ba ngày đó Vân Mạch không hề tới lần nào. Lúc tới thăm cô, Giản Tiêu không nhắc gì tới, Thư Diên cũng không hỏi.
Anh ấy chỉ nói là cô sắp được ra rồi.
Điện thoại của cô không bị tịch thu, rảnh rỗi còn học được chơi game.
Vậy nên khi Vân Mạch tới đón cô, cô đang ngồi xổm trên ghế chơi game, trước mặt còn có một đĩa hoa quả.
Thái độ này… cứ như tới Cục Cảnh sát nghỉ phép vậy!
Vân Mạch giơ tay lên gõ vào bàn: “Trông cô có vẻ thư thái nhỉ!”
Suốt ba ngày trời, anh bận như con quay. Ban ngày đi thu thập chứng cứ phạm tội của Cục trưởng Lâm, đến tối len lén ngồi ngoài phòng tạm giam với cô.
Còn cô thì thư thái phải biết!
Thư Diên ngước mắt lên, đôi mắt lóng lánh chạm vào tầm mắt của anh: “Sao anh lại tới đây?”
Cô còn tưởng là anh giận rồi, sau này sẽ không để ý tới cô nữa.
Vân Mạch như cười như không, tắt giao diện trò chơi trên điện thoại cô đi, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ trêu chọc: “Sao hả? Ở đây thoải mái quá nên không muốn ra ngoài nữa à?”
“Muốn ra chứ.” Thư Diên xuống ghế: “Ở đây quá lạnh.”
Tức là anh tới để đón cô ra?
Trái tim Vân Mạch run lên. Đúng thế, cô sợ lạnh, vậy mà anh còn để cô ở đây ba ngày.
Nghĩ vậy, anh càng thêm tự trách. Hôm đó anh không nên bỏ lại cô ở Cục Cảnh sát một mình.
“Vậy chúng ta ra ngoài.” Vân Mạch cầm cánh tay Thư Diên, sau đó tuột dần xuống dưới, cuối cùng mò vào ngón tay cô: “Quang minh chính đại ra ngoài.”
Hơi ấm ôm trọn lòng bàn tay, khiến Thư Diên tê như bị điện giật.
Cô cứng đờ người, định giãy giụa thì Vân Mạch lại nắm chặt hơn: “Tôi giúp cô ba lần, cầm tay còn chưa đủ đâu! Đừng có giãy.”
Vô dụng thôi, anh sẽ không buông ra.
Ngoài phòng tạm giam.
Nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau đi ra ngoài, ba người đồng loạt “ồ” lên, còn cố tình kéo dài giọng.
Mặt Thư Diên nóng bừng, hiểu lầm to rồi.
Phó Cục trưởng đứng bên ngoài, đánh mắt nhìn sang. Vân Mạch cũng nhìn lại, như thể đang nói: Tôi nắm tay người phụ nữ của tôi!
Phó Cục trưởng hừ một tiếng: “Lần này tôi thấy hiệu suất phá án của cậu nhanh hơn đấy, nhóc con.”
Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Vân Mạch giơ tay phải lên chào, hiển nhiên tâm trạng của anh rất tốt: “Cảm ơn Phó Cục trưởng đã khen.”
Thư Diên không khỏi bật cười. Kể ra Vân Mạch cũng nghịch ngợm đấy chứ.
Tán lá ngoài cửa sổ đung đưa, bị gió thổi lào xào.
Ngô Giai Nghiên ôm một cái hòm bước ra. Cô ta nhìn Vân Mạch rồi vòng qua đại sảnh đi ra ngoài.
Cô ta đứng ven đường chờ taxi, đôi mắt híp lại. Vân Mạch mang một lá thư tới, đặt lên cái hòm của cô ta: “Đúng như lời hứa, đây là thư tiến cử với thành phố khác.”
Ngô Giai Nghiên nhìn bức thư, đôi mắt ươn ướt.
Hôm qua, cô ta đồng ý đứng ra làm chứng cho những tội danh của Cục trưởng Lâm, lá thư tiến cử này là lời hứa của anh.
Vân Mạch bước đi, Ngô Giai Nghiên quay đầu gọi anh, giọng nói xót xa: “Đội trưởng, hôm đó anh nhìn thấy Cục trưởng Lâm xâm phạm tôi, rõ ràng anh có thể cứu tôi, vì sao lại không cứu?”
Vân Mạch dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Bởi vì cô làm Thư Diên bị thương.”
Một lát sau, anh bổ sung thêm : “Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi.”
“Vì sao?”
Đôi mắt Ngô Gia Nghiên sáng lên.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo lời nói của Vân Mạch, như một con dao cứa vào trái tim cô ta: “Bởi vì có thể Cục trưởng Lâm đã không có cơ hội làm Thư Diên bị thương.”
Ngô Giai Nghiên cười, suy cho cùng vẫn là vì Thư Diên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận