Lúc về, Thư Diên lái xe.
Xuống xe, bên ngoài càng lạnh hơn. Nếu giống những năm trước thì chẳng bao lâu nữa, thành phố Hạng sẽ ngập trong tuyết trắng.
Thư Diên đứng thẳng người, định về tắm rửa rồi ngủ một giấc đã đời.
“Lạnh quá, tôi vào trước đây.”
Vân Mạch rảo bước tới chặn đường cô.
Anh lại cầm tay Thư Diên, mười ngón tay đan xen.
Thư Diên nhìn anh, đôi mắt như mang theo hơi nước: “Làm sao?”
“Ngủ với tôi.” Vân Mạch cố tình nói.
Anh thật sự rất buồn ngủ. Gần ba ngày không chợp mắt, tinh thần quá mệt mỏi.
Vấn đề là người ta còn không cảm kích.
Thư Diên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Vân Mạch.
Hàm răng cô run lên: “Ngủ cái gì?”
Vân Mạch không trả lời cô, mí mắt trĩu nặng.
Vốn anh không thấy buồn ngủ lắm, nhưng lúc này cầm tay cô, anh lại thấy buồn ngủ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ được chỉnh rất ấm.
Vân Mạch bế Thư Diên lên quẳng xuống giường, kéo tay cô lên làm gối đầu.
Thư Diên động đậy, Vân Mạch nhắm mắt lại, bắt đầu chơi bài tình cảm: “Vì cô, đã ba ngày rồi tôi không chợp mắt. Cô không thể hy sinh một chút được sao?”
Nói xong, như thể muốn Thư Diên tin tưởng, anh mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn cô.
Mắt anh rất tối, còn có vài tia máu.
Thư Diên cụp mắt xuống, vành tai ửng đỏ.
Cô kéo một góc chăn đắp lên người anh: “Anh ngủ đi, tôi không động đậy.”
Cảm giác mệt mỏi nhỏ nhoi trong Thư Diên đã biến mất từ lâu rồi.
Đêm về khuya, lác đác có vài ngôi sao.
Rèm cửa trong phòng ngủ không kéo kín, vầng trăng ấm áp chiếu sáng màn đêm.
Ánh trăng chiếu vào mặt Vân Mạch. Anh nhíu mày lại, Thư Diên nhẹ nhàng giơ tay lên che, nhưng lại bị kéo xuống.
Vân Mạch cầm tay cô, đặt lên bụng của cô.
“Thư Diên.”
Anh khàn giọng gọi cô, nhưng không định chờ cô đáp lại, chỉ tự nhiên muốn gọi thế thôi.
Cả hai cánh tay đều bị anh giữ chặt, Thư Diên bất đắc dĩ, lại muốn hút thuốc, trầm giọng “hử” một tiếng.
“Có phải nằm giường tôi rất thoải mái không?” Vân Mạch quay mặt sang, nhích tới gần tai cô, thì thầm nói.
“…”
Thư Diên tự nhận mình không phải là một người dễ xấu hổ, nhưng vì sao lúc này mặt cô cứ nóng bừng bừng thế này?
Sau khi nói xong, Vân Mạch còn bổ sung thêm một câu: “Tôi cảm thấy gối đầu ngày hôm nay cũng rất thoải mái.”
Thư Diên: “…”
“Anh không buồn ngủ nữa à? Vậy tôi muốn hỏi anh một câu.”
Vân Mạch mệt mỏi mở mắt ra, sau đó lại nhắm lại, khóe môi cong lên: “Cô hỏi đi.”
Thư Diên đổi một tư thế khác, nhưng hai bàn tay đang đan xen vào nhau vẫn đặt trên cái bụng phập phồng của cô.
Cô hỏi: “Cục trưởng Lâm có còn sống không?”
Nói thật, những ngày qua cô rất sợ, sợ ông ta chết, nhưng cũng sợ ông ta sống yên ổn.
Cô vừa dứt lời, Vân Mạch nắm chặt tay cô, giọng nói vừa nhẹ vừa nhạt: “Nửa sống nửa chết.”
Thư Diên nhướng mày lên: “Là sao?”
Anh cho Cục trưởng Lâm uống một lọ thuốc ngủ, đêm đó bị đưa vào phòng rửa ruột.
Không biết ông ta đắc tội với ai mà lại bị ra tay trong lúc phẫu thuật.
Tính ra thì người đã ra tay cũng có cùng chí hướng với anh, làm chuyện mà anh định làm.
Vân Mạch giơ chân lên, giữ chặt hai chân của Thư Diên, bất mãn nói: “Ngủ cùng tôi thì đừng có thảo luận về người đàn ông khác. Thái giám cũng không được!”
Thái giám!
Thư Diên ngây ra một lúc rồi mới sực hiểu, nửa sống nửa chết ở đây có nghĩa là, Cục trưởng Lâm đã thành thái giám.
Chân cô bị anh đè chặt, không thể động đậy được, tay cũng bị anh cầm lấy.
Thực ra Thư Diên có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Ba ngày trước cô mới từ chối ánh, còn chọc anh giận nữa, ai mà ngờ lúc này lại nằm chung bên nhau trên cùng một chiếc giường.
Cô không hiểu mạch suy nghĩ của anh cho lắm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận