Nương nhờ ánh trăng, cô quay sang nhìn anh. Lông mi anh run run, yết hầu dịch chuyển, giọng nói trầm thấp: “Nếu cô không ngủ được thì chúng ta làm gì đó đi.”
Khó khăn lắm Thư Diên mới hết đỏ mặt, bây giờ lại bừng lên, không thể kìm nén được.
Cô quả quyết quay mặt đi, nhắm mắt lại ngủ.
Đến tận khi tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh vang lên, Vân Mạch mới nhẹ nhàng ngồi dậy, xác nhận lại rằng cô không ngủ không yên ổn như ba ngày trong trại tạm giam.
Lúc này anh mới lấy cánh tay mềm mại của cô ra, giữ một khoảng cách với cô, nằm ngủ thật say.
Cả hai đều ngủ rất ngon.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Giản Tiêu gọi điện thoại tới, bảo Vân Mạch ra mở cửa.
Vân Mạch tắt máy, nằm ở trên giường nhưng không dám động đậy quá mạnh.
Đến khi tỉnh táo lại, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Tay bọn họ vẫn đang nắm chặt, đặt trên cái bụng phập phồng của Thư Diên. Anh không muốn buông ra, chỉ muốn nắm mãi như thế.
Tướng ngủ của cô thật sự khiến người ta cạn lời. Một chân cô vắt lên chăn, một chân đặt ngang giữa hai người họ. Người bình thường còn không làm được tư thế đó đâu.
Vân Mạch thở dài, may mà cô không rúc vào lòng anh.
Anh là một người đàn ông bình thường, chưa chắc đã nhịn được.
Tám giờ ba mươi, Thư Diên tỉnh dậy vì đói. Bên cạnh không có ai, cô đi dép vào, bụng thì kêu ọt ọt.
Rửa mặt xong, cô mở cửa phòng ngủ ra, ngửi thấy hương thơm nức mũi. Cái bụng của cô như sói đói nhìn thấy dê béo, kích động réo to hơn.
Sau đó, cô nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách.
Thư Diên phản ứng chậm, sửng sốt mất một lúc.
Tiểu Lục và Hàn Húc biết điều tắt trò chơi đi, nhảy xuống ghế xô pha. Bọn họ đồng loạt nhìn cô nàng vừa tỉnh ngủ ấy, cực kỳ chấn động.
“Á đù, chị Thư Diên, sao chị lại ra từ phòng của Đội trưởng?” Tốc độ nhanh như tên lửa vậy!
Nhưng cậu rất mừng rỡ, Đội trưởng quả nhiên là đội trưởng, hành động chiến thắng tất cả.
Thư Diên bối rối túm lấy vạt áo, muốn giải thích nhưng lại bị ngắt lời.
“Cô đi đánh răng đi, để tôi giải thích với họ.” Vân Mạch nghe được tiếng nói, bèn ra khỏi phòng bếp. Lúc đi qua tủ, anh lấy chiếc bàn chải mới đưa cho Thư Diên.
Thư Diên cầm bàn chải, như chạy trốn khỏi đó.
Tiểu Lục tò mò hết sức, cố tình nói bằng giọng trêu đùa: “Đội trưởng, anh nhanh hơn em tưởng đấy. Sau này em gọi chị ấy là chị Thư Diên, hay là…”
Vân Mạch đứng cạnh cửa, cười gian nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Chỉ là một câu nói không rõ ràng, nhưng lại khiết Tiểu Lục kéo Hàn Húc nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách.
Trong phòng bếp, Vân Mạch thuần thục vớt cá giấm đường ra đĩa.
Đúng là anh có âm mưu, muốn người khác biết Thư Diên ở nhà anh, vậy nên khi Giản Tiêu đề nghị giải xui cho Thư Diên, anh đã lựa chọn nấu cơm ở nhà.
Sau khi đạt được âm mưu, tâm trạng của anh rất tốt.
Chuông cửa vang lên, Tiểu Lục xoay người đi mở cửa.
Giản Tiêu xách hai túi rau, Kha Lam ôm hai chai nước ngọt đi theo sau, lạnh đến đỏ cả tay.
Giản Tiêu tùy tiện quăng đồ cho Tiểu Lục rồi cầm đồ từ tay Kha Lam, cười nói: “Vào trong sưởi ấm tay đi.”
Gần trưa, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua những tán cây, chiếu lấm tấm xuống mặt đất.
Phòng khách.
Trên bàn bày đầy thức ăn, hương thơm ngập tràn trong không khí.
Vân Mạch đi tới phòng ngủ gọi Thư Diên.
Sáu người ngồi quanh bàn.
Hơi nóng lan tỏa. Thư Diên đói mốc meo rồi, tướng ăn cũng không nhã nhặn. Vân Mạch lấy xương cá rồi đặt thịt vào trước mặt cô.
Thư Diên quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh.
Vân Mạch nhìn vào mắt cô: “Ăn nhiều vào, cô gầy quá.”
Cấn tay.
“Đội trưởng Vân, người ta cũng không biết lấy xương cá.”
Kha Lam huých vai Thư Diên, trêu ghẹo hai người họ.
Vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng Kha Lam nói vậy, khuôn mặt của Thư Diên lại đỏ ửng. Cô lườm cô ấy một cái.
Cô hỏi: “Hôm nay các anh không tới Cục Cảnh sát à?”
Vân Mạch đáp: “Bọn họ ăn xong rồi đi.”
Tiểu Lục hỏi: “Đội trưởng, anh không đi à?”
Vân Mạch đặt đũa xuống, ngả người dựa vào ghế: “Cậu lại đây, tôi nói cho cậu biết.”
Tiểu Lục nhấc mông lên, đột nhiên phản ứng lại: “........”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận