Quán bar.
Không khí trong sàn nhảy ngập tràn mùi khói, thỉnh thoảng lại có tiếng chai rượu đụng vào bàn thủy tinh.
Những ánh đèn sặc sỡ sắc màu chuyển động, khiến người ta hoa cả mắt.
Hàn Cạnh đẩy đám đông ra, nhìn thấy Tô Diễn – người luôn là tiêu điểm trong đám đông.
Anh ta ngồi xuống cạnh Tô Diễn, bưng ly rượu lên uống cạn sạch, không khách khí chút nào: “Em Diễn, hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn rồi. Sau này lão già ấy sẽ không thể nói, cũng không chơi gái nổi nữa.”
Cho dù có thể thì cũng không có cơ hội nữa.
Tô Diễn đá một cú vào người anh ta, kiêu căng nói: “Gọi tôi là anh.”
Hai ngón tay anh ta kẹp điếu thuốc sắp đốt hết, tàn thuốc rơi xuống. Hàn Cạnh cúi đầu cầm gạt tàn lên, ỏn ẻn nói: “Được thôi, anh Diễn.”
Không biết vì sao sở thích của vị tổ tông này lại lạ như vậy. Rõ ràng nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, nhưng suốt ngày ra vẻ già dặn.
Tô Diễn ngước mắt nhíu mày, dấu hiệu sắp nổi giận.
Hàn Cạnh rụt vòi: “Anh, anh Diễn.”
Sợ nhanh, sống lâu.
Tô Diễn không có tâm trạng xử lý anh ta, châm một điếu thuốc nữa, tựa vào xô pha rồi lười nhác nói: “Đừng để lão ta còn sống đi ra tù.”
Hàn Cạnh đã quen với con người Tô Diễn rồi. Tàn nhẫn, độc ác, nếu ở cổ đại thì đúng chất bạo quân, mà còn là một tên bạo quân vừa thích mỹ nhân vừa thích giang sơn.
Cũng không thể trách anh ta được, sinh ra trong hoàn cảnh cá lớn đớp cá bé như thế, không tàn nhẫn thì anh ta sẽ là người chết trước.
Nói trắng ra thì trong nhà họ Tô không có một đồng tiền nào là sạch hết.
Hàn Cạnh: “Yên tâm, đã lo lót cho nhà tù ở phía Nam thành phố rồi, có vào không có ra. Nhưng người tình trong mộng của cậu không phải do tôi cứu ra. Lúc tôi tới thì người trong Cục Cảnh sát nói là đã được thả rồi.”
Điếu thuốc cháy được một nửa, Tô Diễn nghịch bật lửa, đôi mắt mở hé ra: “Vậy nên cái gọi là hoàn thành mỹ mãn của anh là để cô ấy bị giam trong đó.”
Hàn Cạnh còn chưa kịp phản ứng gì, một cái gối đầu đã bay thẳng vào trán anh ta.
“Ăn hại.”
“Đệch!” Hàn Cạnh xoa trán, khuôn mặt nhăn thành bánh quẩy: “Cậu đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa điển hình.”
“Đau không?” Tô Diễn lạnh mặt hỏi.
“Đau.”
Hàn Cạnh tưởng vị tổ tông này áy náy, ai ngờ anh ta lại đánh một phát nữa vào đầu mình: “Thế chẳng phải là cô ấy còn đau hơn!”
Nghe giọng còn rất đau lòng nữa chứ.
Sàn nhảy sôi động, tiếng nhạc xập xình, khiến lỗ tai ngứa ngáy.
Tô Diễn mặc áo khoác vào. Hàn Cạnh uống ực một ngụm rượu rồi đuổi theo ra ngoài: “Anh Diễn, đi đâu thế?”
***
Sau khi ăn uống no đủ, mọi người lần lượt ra về.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Vân Mạch hâm nóng sữa đưa cho Thư Diên. Bởi vì quá no, cô chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống một bên, vươn tay thu dọn bát đũa trên bàn.
Anh làm cơm rồi, vậy thì để cô dọn bàn rửa bát vậy.
“Đưa tôi.” Vân Mạch cầm khăn lau, kéo cô lên xô pha: “Mấy chuyện này để tôi làm là được.”
Ăn cơm người ta làm, lại còn nhìn người ta làm việc, Thư Diên ngẩn tò te.
Cô vẫn đứng lên dọn rác trên bàn. Vân Mạch giữ tay cô lại, cong môi nói: “Ngồi xuống đi, nghe lời.”
Thư Diên do dự mãi, cuối cùng thở dài nói: “Sao anh lại tốt với tôi như thế?”
Cô không muốn anh tốt với cô như vậy, sợ sau này mình sẽ thích cảm giác ấy.
Anh tốt với cô theo cái cách không rầm rộ, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt rất bình thường.
Thế nhưng, đó mới là điều khiến cô lo âu, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt ấy mà trở thành thói quen thì sẽ khắc sâu vào xương cốt, không thể nào quên được.
Khuôn mặt cô luôn rất nhợt nhạt, nhưng lúc này lại ửng đỏ dưới ánh đèn. Vân Mạch xoa mái tóc gọn gàng của cô: “Cô biết mà.”
Giây phút ấy, anh nhìn thấy sự trầm lặng trong mắt cô. Anh bước về phía trước một bước, muốn ôm cô vào lòng.
Chuông điện thoại của Thư Diên vang lên, dập tắt ý đồ của Vân Mạch.
Là shipper giao hàng.
Thư Diên đi ra sân ký nhận hàng, đó là một bản hợp đồng.
Anh chàng shipper đưa bút cho cô: “Làm phiền ký tên vào đây.”
Ký xong, Thư Diên siết chặt một góc hợp đồng.
Đây mới là cuộc đời của cô!
Thư Diên ngây người một lúc lâu rồi mới phát hiện ra Vân Mạch đứng ở cửa nhìn mình. Cô hoàn hồn lại, cười vỗ vào hợp đồng trong tay: “Tôi mang đồ về.”
“Được.” Vân Mạch nhìn vào mắt cô: “Buổi tối tới ăn cơm.”
Thư Diên gật đầu quay người đi.
Sau tiếng nhập mật khẩu, đằng sau vang lên tiếng hô vui sướng.
“Vân Mạch.”
Thư Diên quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái. Có thể là bởi vì không đủ cao nên cô ta kiễng chân ôm lấy cổ Vân Mạch.
Cô từng gặp cô gái ấy rồi, là cô gái làm vỡ chậu hoa hôm ấy, rất xinh đẹp và yếu ớt.
“Buông tay ra.” Vân Mạch quở trách Mạn Như, cầm tay kéo cô ta ra.
Mạn Như lại ôm chặt lấy cánh tay anh: “Em không buông! Anh là vị hôn phu của em, em muốn ôm anh!”
Thư Diên nở nụ cười, đối diện với khuôn mặt hơi trầm của anh. Giây phút xoay người đi, đôi mắt cô tối lại.
Vị hôn phu!
Thì ra anh có vị hôn thê rồi.
Trong phòng rất tối, Thư Diên dùng điện thoại để bật công tắc. Cô đặt hợp đồng vào ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ trong phòng ngủ.
Bên cạnh có một cái giá sách, kéo tới là vừa đủ che đi.
Trên mặt đất ngoài phòng khách có một thùng mì tôm.
Cô mang một hộp mì vào phòng bếp, mỗi túi gia vị chỉ cho một nửa.
Cô thích ngọt, không thích cay, cũng không thích quá mặn.
Chiếc điện thoại trong phòng khách rung lên liên tục.
Thư Diên bưng mì tôm tới, vừa nghe vừa ủ ấm tay.
Người ở đầu bên kia điện thoại là Kha Lam: “Thư Diên, người thuê chụp ảnh đang ở phòng làm việc, hôm nay em có tới không?”
Điện thoại quá lạnh, cô đặt xuống bàn rồi mở loa ngoài, hai tay bưng lấy hộp mì tôm.
Năm ngón tay trắng bợt, chỉ có móng tay là hơi hồng, trông bớt nhợt nhạt hơn nhiều.
Thư Diên mở nắp ra, mùi hương lan khắp phòng khách. Cô ăn một miếng rồi mới trả lời Kha Lam: “Không muốn đi, chuyển sang ngày mai đi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng trò chuyện đứt quãng. Khoảng năm phút sau, Kha Lam “a lô” một tiếng: “Còn đó không?”
“Còn.”
Kha Lam nói với cô: “Diên bảo bối, chị phát hiện ra năm nay em có số đào hoa thì phải.”
Thư Diên chỉ ăn một miếng, cầm nĩa khuấy nước mì: “Sao chị lại nói thế?”
“Người thuê em là fan cuồng của em đấy, chụp ảnh đẹp trai lồng lộn, cần gì có đó, phải ngang với…” Vân Mạch.
Cô ấy chưa kịp nói hết câu, bởi vì Thư Diên tắt máy rồi.
Sắc trời tối dần, bóng đêm bao phủ.
Thư Diên ngồi chơi game trên xô pha. Cô học được trong lúc bị tạm giam, nick của cô không có một bạn nào, chỉ ghép đội ngẫu nhiên.
Ván đầu tiên cả team bị giết sạch.
Đây là ván thứ hai, vẫn đang ở trên máy bay.
Cô lựa chọn một người rồi đi theo.
Lúc nhảy xuống chỉ có ba người, một nam hai nữ, tất cả đều không quen.
Thư Diên nhặt đồ một lúc.
Số hai nói vào mic: “Số ba có lấy M416 không?”
Số ba là Thư Diên, cô đang ở trong căn phòng đối diện với số hai: “Có, tôi cho anh ống ngắm 8x, có lấy không?”
Cô không thích lấy đồ của người khác, đổi là đẹp nhất.
Giọng cô rất nhạt, không kéo dài âm cuối, nghe vô cùng êm tai.
Số một không nhặt được khẩu súng nào cả, nói vào trong mic: “Anh số hai ơi, cho em có được không? Em không có súng.”
Thư Diên mím môi. Lần đầu tiên nghe thấy giọng lolita, cô nổi hết da gà.
Số hai vẫn cho Thư Diên súng. Thư Diên cho anh ta ống ngắm 8x, trao đổi ngang bằng.
Ba người tìm đồ xong, trên bản đồ hiển thị bọn họ đang ở khu bị bắn phá.
Số một điên cuồng ấn loa, Thư Diên theo số hai đi ra ngoài, một quả bom lăn tới cạnh chân.
Đoàng một tiếng, số hai bay màu...
Ném bom xong, số một vừa lên xe thì bị trúng bom, cũng bay màu theo.
“........”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận