Số hai mắng số một qua điện thoại: “Đậu má đầu óc có vấn đề à!”
Số một ỏn ẻn ấm ức: “Tôi không định ném bom vào anh. Sao số ba không chết?”
Thư Diên hoàn hồn lại. Cô cũng không biết vì sao, rõ ràng bom rơi vào cạnh chân cô, nhưng chỉ mất một nửa máu.
Cô đáp: “Bởi vì tôi có áo giáp.”
Nói xong, cô thoát game luôn. Một mình cô chơi không thể thắng được, chắc chắn là sẽ feed mạng thôi.
Trong game mà người ta còn ghét cô, rõ ràng cô chẳng làm gì cả. Cô lập tức xóa game ngay tức khắc.
Chơi xong hai ván game, bên ngoài đã tối hơn nhiều rồi.
Thư Diên định về phòng ngủ thì chuông cửa vang lên vài tiếng.
Cô biết là ai.
Tiếng chuông cửa dừng lại, tiếp đó là đến tiếng chuông điện thoại. Thư Diên bối rối chuyển sang chế độ yên lặng.
Thứ đồ trong ngăn kéo thứ hai ở phòng ngủ nhắc nhở cô không thể mở cánh cửa ấy được.
Anh có vị hôn thê, có một tương lai tốt đẹp.
Mà cô, thì chỉ là một vị khách qua đường của thế giới này.
Vội vàng đến, vội vàng đi.
Khoảng mười phút sau, Thư Diên nhận được một đống tin nhắn.
[Mở cửa.]
[Ra ăn cơm.]
[Tôi cạy cửa nhà cô đấy.]
[…]
Hôm sau, Thư Diên dậy muộn, cả người mơ mơ màng màng, uống hai viên thuốc rồi ra phòng khách.
Điện thoại ném trên xô pha, đã tự sập nguồn vì hết pin rồi.
Cô hâm nóng một hộp sữa, nhét vào túi áo hoodie, hơi ấm lan khắp cơ thể.
Mười giờ, Thư Diên quấn khăn quàng cổ đi ra ngoài.
Thời tiết mùa đông thay đổi thất thường. Trời đang đổ mưa, không hẳn là nặng hạt, nhưng lại dày đặc, chảy dọc từ trên mái hiên xuống.
Trên bệ cửa sổ ở đối diện, chậu hoa tường vi kia sũng nước, đón gió sinh trưởng.
Thư Diên quên mang ô. Từ bãi đỗ xe đến phòng làm việc cách một khoảng lộ thiên, mưa thì không có vẻ gì là sẽ tạnh cả. Thư Diên đội mưa chạy tới phòng làm việc.
Kha Lam đang dặn dò người khác điều gì đó. Nhìn thấy cô, cô ấy bảo người kia đi.
Cô ấy cầm một hộp ô mai đặt lên bàn của Thư Diên: “Em chuẩn bị đi, người ta hẹn vào mười hai giờ.”
“Em chụp nội cảnh cho anh ta trước, ngoại cảnh để ngày mai.” Thư Diên ăn một miếng ô mai, chua đến mức cô nhăn mặt, nhổ vào trong thùng rác.
Nội cảnh được sắp đặt trên tầng bốn, đèn đuốc sáng trưng. Thư Diên dựng giá ba chân xong thì vệ sinh máy ảnh. Kha Lam nói với cô rằng khách đang trang điểm.
Đến mười hai giờ đúng, trong những tiếng tách tách khô khan của máy ảnh, tiếng giày da chạm vào sàn nhà, phát ra âm thanh… chói tai.
Đúng là chói tai.
Thư Diên nhíu mày nhìn lên.
Người đàn ông mặc vest, trong dáng người càng thêm cao lớn. Khuôn mặt sắc sảo lịch thiệp, đường cong mềm mại che đi sự góc cạnh, làn da trắng mềm, nhưng không phải kiểu tái nhợt vì bệnh tật.
Cảm giác đầu tiên là, anh ra nhất định rất ngông cuồng, ngạo nghễ.
Tô Diễn nhìn chăm chú vào người mà mình đã tìm bốn năm, thẫn thờ đến mức quên cả thở.
Máu dồn lên não, trái tim như đang đánh trống, đòi nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng thì khô khốc.
Anh ta âm thầm hít sâu một hơi, kích động đến mức lên cơn nghiện thuốc lá luôn rồi.
Thư Diên gọi hai tiếng liền, giơ tay lên không trung một lúc lâu. Lúc cô rút tay về, một bàn tay còn lạnh hơn tay cô mới bắt tay với cô.
“Chào anh, tôi là nhiếp ảnh gia Thư Diên.”
Tô Diễn nhẹ nhàng thở ra một hơi, tươi cười nói: “Chào cô, tôi là Tô Diễn, đồng âm khác chữ.”(*)
(*) Trong phiên âm tiếng Trung, cái tên Thư Diên và Tô Diễn có cùng cách phát âm.
Sau khi hai người buông tay nhau ra, Tô Diễn hơi hụt hẫng. Thư Diên đưa mẫu chụp ảnh cho anh ta: “Đây là mẫu mà chúng tôi tìm theo yêu cầu của anh, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta bắt đầu.”
Tô Diễn nhận lấy, không xem mà đặt lên bàn: “Không cần, tôi đẹp trai như thế, chụp kiểu gì cũng đẹp.”
Nghe vậy, Thư Diên lịch sự mỉm cười với anh ta, không khác lúc ở con hẻm là mấy, làm trái tim Tô Diễn rung rinh.
Tô Diễn đứng dưới ánh đèn, vóc người cao ráo, tỉ lệ ăn đứt cả tá người mẫu.
Đúng như câu nói ấy, chụp kiểu gì cũng đẹp.
Quá trình chụp ảnh kết thúc vào khoảng ba giờ. Thư Diên vô tình ngáp một cái, lúc mở mắt ra thì thấy Tô Diễn đang nhìn mình.
Cô dời tầm mắt, tắt máy ảnh đi, không có quá nhiều biểu cảm: “Ngày mai chụp ngoại cảnh, anh có rảnh không?”
“Thế nào cũng được.”
Tô Diễn chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, chụp ảnh hơn hai tiếng liền. Nếu để thằng nhóc Hàn Cạnh kia biết thì sẽ cười rụng răng cho mà xem.
Đường đường là cậu Út nhà họ Tô, vậy mà lại bỏ ra mấy tiếng đi làm người mẫu cho người ta, chỉ vì muốn theo đuổi một người.
Vừa bỏ tiền vừa bỏ sức.
Thư Diên khẽ gật đầu: “Vậy được. Bao giờ xong hết thì tôi sẽ đưa phim cả thể cho anh.”
Cô đồng ý một cách dứt khoát.
Thư Diên gọi trợ lý phụ trách ánh sáng đi tiễn anh ta xuống dưới. Lúc xoay người thu dọn đồ đạc, sợi dây đèn nháy quấn vào giá ba chân, cô kéo vài lần mà không kéo ra được.
“Để tôi giúp cô.” Tô Diễn cúi người xuống kéo, lòng bàn tay bị quệt xước cả da.
Thư Diên hơi ngạc nhiên vì anh ta vẫn chưa đi. Cô lịch sự cảm ơn.
Tô Diễn ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể khách khí quá được, nếu không thì sẽ chẳng có phần tiếp theo nữa
Anh ta cười vô lại: “Nếu cô muốn cảm ơn tôi thật thì để tôi mời cô ăn bữa cơm.” Cảm thấy hơi đường đột, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao cô cũng chụp tôi đẹp như thế.”
Anh ta là khách hàng, Thư Diên cân nhắc rồi dứt khoát từ chối.
Lá vàng rụng ven đường, người đi đường bước qua, phát ra những tiếng xào xạc.
Xế chiều, những tia sáng dịu nhẹ sau cơn mưa chiếu vào vũng nước, nền trời đỏ rực một mảng.
Thư Diên vươn vai, cảm thấy cả người mỏi mệt.
“Tối nay ăn gì?” Kha Lam mặc áo khoác: “Lẩu, mì hải sản, đồ nướng hay… mì tôm.”
Thư Diên ném hộp ô mai kia cho cô ấy. Vừa rồi mải làm việc, ăn một viên theo thói quen, vừa chua vừa chát.
“Mì tôm.”
Lúc vào thang máy, Kha Lam gặng hỏi: “Con bé kia, không định giải thích với chị à? Hôm qua trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung phòng với nhau?”
Hôm qua cô ấy ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm.
Thư Diên bước ra thang máy, thản nhiên nói: “Đừng nghĩ lung tung, chỉ nói chuyện thôi.”
Kha Lam bĩu môi: “Em lừa trẻ con đấy à?”
Đắp chăn nói chuyện!
Thư Diên nhìn cô ấy như đang nói: Không tin thì thôi!
Kha Lam đảo mắt, cười gian trá: “Tin! Vân Mạch dũng mãnh thế kia, nếu đắp chăn thật thì chắc hôm sau em không xuống giường được ấy chứ.”
Kha Lam cứ động một tí là lại suy nghĩ bậy bạ.
“Về tẩy rửa bộ não của chị đi, nhớ phải gột sạch đống phế liệu ấy đi đấy.”
“…”
Trời sẩm tối, gió mát thổi qua gò má, quét xuống mặt đất.
Ven đường, một người đàn ông nghiêng đầu, tựa vào một chiếc xe đắt tiền, gảy tàn thuốc lá trên đầu ngón tay.
Thư Diên dừng bước, đứng cách đó một đoạn, nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
Đó là một gương mặt hờ hững, cặp lông mi ẩn dưới lớp tóc mai, đôi mắt màu nâu lạnh nhạt ma mị.
Nhìn thấy cô, ánh mắt của Tô Diễn dịu đi, luống cuống ném mẩu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt.
Kha Lam cười, lịch sự hỏi: “Anh Tô, anh đang chờ ai à?”
“Ừm.”
Anh ta cười: “Nhưng người tôi chờ đã tới rồi.”
Kha Lam ngơ ngác hỏi: “Hả?”
“Hai cô lên xe đi.”
Tô Diễn vỗ vào xe, hào sảng nói: “Đừng từ chối nữa. Trời lạnh như thế, tôi chờ lâu thế rồi, nể mặt tôi chút đi.”
Câu này rõ ràng là nói với Thư Diên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận