Một năm sau, tôi lại một lần nữa đứng trên đỉnh núi Kilimanjaro.
Trùng hợp thay, cảnh tượng lần này giống với lần trước đến kỳ lạ. Cũng có một cặp đôi đối diện ánh bình minh, đồng thời rút ra những chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn, cùng nhau cầu hồn.
Ngay lúc đó, tôi cúi xuống nhìn "đống bùn lầy" dưới chân mình.
Kẻ từng tuyên bố rằng tự do là tất cả, lần đầu tiên trong đời lại muốn neo thuyền, tìm về một bến đỗ an yên.
Có giây phút nào đó, tôi phát hiện mình vô thức sờ tay vào túi.
Tiếc rằng trong đó chẳng có một chiếc nhẫn nào để tượng trưng cho nơi thuộc về của linh hồn tôi.
"Giang Kỳ Ngộ.”
Tôi gọi cô ấy.
Không có phản hồi.
"Chị thiên thần." Dưới ánh mặt trời mới mọc, tôi cúi xuống nhìn cô ấy.
Dù đã kiệt sức hoàn toàn, người mềm nhữn như con sứa không xương, cô ấy vẫn cố gắng vùng vẫy để bò dậy, muốn kéo tôi chết chung:
"... Tôi muốn giết anh."
Tôi cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cố gắng nâng lên của cô, rồi thuận thế ngôi xuống cạnh cô.
"Em đã nghe về một lý thuyết chưa?"
"Lý thuyết gì?"
"Nghiên cứu sinh học chứng minh rằng tình yêu chủ yếu là kết quả của sự kích thích thần kinh từ dopamine do não bộ con người tiết ra. Tuy nhiên, cơ thể con người không thể chịu được kích thích này mãi mãi, vì vậy khi dopamine giảm hoặc mất đi, cảm giác yêu cũng dần phai nhạt. Chu kỳ trung bình của quá trình này thường là khoảng 18 tháng.”
"... Không hiểu."
"Ý là, về mặt lý thuyết, tình cảm của chúng ta chỉ kéo dài khoảng 18 tháng."
"Vậy sau 18 tháng thì sao? Anh chết luôn à?"
"Kỳ Dư, đời người chỉ cân vài khoảnh khắc là đủ rồi. Tân Thủy Hoàng mạnh mẽ thế còn chẳng thể trường sinh. Tình yêu của anh còn vượt qua được cả Tân Thủy Hoàng à?"
"Làm sao em biết Tân Thủy Hoàng chết rồi? Biết đâu thuật trường sinh của ông ta là đầu thai thành kiếp khác."
"... Được rồi, thế mà anh cũng nhìn thấu."
Tôi bật cười, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay áp út mảnh khánh, mềm mại của cô, giọng nói nhàn nhạt:
"Mặc dù về mặt lý thuyết, tình yêu có giới hạn, nhưng nếu ở những thời điểm khác nhau, chúng ta cứ mãi yêu ởi yêu lại một người thì sao?”
",. Vậy thì anh đúng là giỏi thật."
Tôi giơ tay xoa rối mái tóc vốn đã bù xù vì leo núi suốt đêm của cô, cảm nhận từng cơn hưng phấn từ dopamine kích thích dây thần kinh:
"Giang Kỳ Ngộ, nếu 10 năm trước anh không tự cho mình là đúng mà bỏ chạy, em nghĩ chúng ta có lãng phí ngân ấy thời gian không?”
”.. Không nói trước được."
"Câu trả lời gì thế?"
"Cuộc đời là phải luôn nhìn về phía trước, cứ mãi dây dưa với cảnh vật đã bỏ lại sau lưng, làm sao tận hưởng được hiện tại?"
'Em..."
"Sao? Có phải bị triết lý của chị làm chấn động tỉnh thần rồi không? Hormone của anh có phải vừa được gia hạn thêm 18 tháng không?”
"Thật ra có chút.”
"Nhưng mà lời anh nói cũng làm em nhớ ra một chuyện.”
Tôi vừa bình tâm lại, thì cô ấy đột nhiên hứng thú với chủ đề tôi vừa đưa ra.
Người đang nằm trên đất từ từ lồm cồm bò dậy, nửa thân người dựa vào tôi, mắt nheo lại nhìn về phía mặt trời đang dần nhô lên qua những đám mây cuồn cuộn:
"Con người hiện tại của em là phiên bản tốt nhất rồi, chẳng cần phải nhìn lại nữa. Nhưng nếu thật sự có không gian song song, nhất định em sẽ trở thành siêu nhân có khả năng trì độn cảm xúc... để cho 'anh Rùa' làm 'đóa hoa mỏng manh dễ vỡ'."
",.. Em vừa nói gì?"
"Không có gì." "Anh đã chấp nhận tình yêu của nữ thần rồi, vậy mà vẫn còn là 'anh Rùa'?”
"..., Đồ đáng chết! Anh nói lại thử xeml"
Tôi nhanh chóng đứng dậy, tránh cú đấm đồng quy vu tận của cô ấy, nhấc ba lô nặng gấp đôi với đồ của cả hai người, vác lên vai:
"Đi thôi, chúng ta phải xuống núi từ phía bên kia."
Tất nhiên, cô ấy chẳng ngoài dự đoán, lại nằm dài trên đất ăn Vạ:
"Hay là anh cứ coi như em chết rồi đi."
"Nếu em sống, anh có thể cõng em xuống núi. Còn chết rồi, anh chỉ có thể đá em lăn xuống."...
Cðng theo nữ thần bướng bỉnh luôn biết cách làm nũng, tôi không khỏi bước nhanh hơn.
"Anh đi nhanh thế làm gì?"
"Anh muốn xuống núi."
"Có chuyện gì khiến anh gấp gáp vậy?"
"Có chút chuyện.” Nếu, ngoài thế giới này thật sự tôn tại không gian song song.
Thì ước nguyện cô ấy thâm thì ở độ cao 5895 mét này, biết đâu cũng sẽ trở thành hiện thực.
Giống như việc trên đường xích đạo lại có núi tuyết,
Người định mệnh, dẫu có đi bao xa, cũng sẽ gặp lại nhau.
Nhưng giờ đây,
Bằng mọi giá,
Tôi cần một chiếc nhẫn.
(HOÀN)
[TOÀN VĂN HOÀN]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận