Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 35: Arigato, Mei Yang Yang-san

Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí (Dịch) (Đã Full)

  • 59 lượt xem
  • 1125 chữ
  • 2025-06-07 16:07:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Yêu cái đẹp là bản năng của con người, đặc biệt là ở tuổi xuân tràn đầy nhiệt huyết như tôi, việc này hoàn toàn bình thường mà. ˆ

Giang Kỳ Ngộ ghé sát mặt lại trước khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của Kỳ Dư, nở nụ cười lấy lòng.

Thấy anh vẫn im lặng, cô tiếp tục biện hộ cho mình:

"Anh Kỳ, anh thử nghĩ theo hướng khác mà xem. Nếu bây giờ tôi cởi đồ ra, chẳng lẽ anh không muốn nhìn à?"

Kỳ Dư liếc cô một cái,"Cô á?" Hai chữ "Không muốn" rõ ràng hiện trên mặt anh.

Nghe vậy, Giang Kỳ Ngộ bình thản lắc đầu:

"Anh nói dối, tôi không tin."

Kỳ Dư giật giật khóe mắt, cố kìm nén cơn bực tức, ghé sát tai cô, nghiến răng nói nhỏ:

"Đừng ép tôi tát cô trong cái tình huống không hợp lý này."

Không khí ngay lập tức lắng xuống. Giang Kỳ Ngộ lập tức ra dấu kéo khóa miệng, không dám nói thêm lời nào.

Kỳ Dư định nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp, nhưng lại nghe tiếng sột soạt bên cạnh.

Đang định mở miệng bảo cô ngồi yên, thì ngay trước mặt anh xuất hiện một thanh chocolate đã được mở sẵn.

Phía sau đó là một khuôn mặt đỏ bừng vì sốt nhưng vẫn nở nụ cười biến thái.

"Anh có muốn ăn chocolate không?"

Trong khoảnh khắc đó, một tiếng chuông cảnh báo đột ngột vang lên trong đầu Kỳ Dư. Không gian tĩnh lặng bỗng trở nên căng thẳng, như thể báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.

Kỳ Dư chợt nhận ra, chuyến đi đến hòn đảo này không chỉ là một cuộc hành trình, mà còn là...

"Giang... Kỳ... Ngộ”

Một cuộc “kỳ ngộ” thật sự.

Không đúng! Ai đang nói vậy?!

Giang Kỳ Ngộ cũng nghe thấy tiếng hét từ xa vọng lại. Hai người nhìn nhau, nhanh chóng nhận ra giọng nói ấy.

"Là Phương Tự Bạch!”

Cơn mưa đã dịu đi, có lẽ tổ chương trình đã tìm được vị trí và liên hệ với đội cứu hộ. Không chân chừ thêm, họ kéo khóa mái che mưa và chạy ra ngoài. Khi nhìn lên bầu trời, âm thanh của cánh quạt trực thăng vang lên âm âm.

Xa xa trên trời, một chiếc trực thăng đang tiến lại gần.

Giang Kỳ Ngộ ngước đầu, liên tục vẫy tay cho đến khi chiếc trực thăng dừng lại phía trên họ. Nhóm cứu hộ mặc đồ bảo hộ đầy đủ, trang bị dây an toàn, từ từ hạ xuống.

Cô quay sang nhìn Kỳ Dư bên cạnh, khuôn mặt anh cũng dẫn ra, nở nụ cười nhẹ:

"Cuối cùng cũng được cứu rồi..."

Nghe vậy, Kỳ Dư cũng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch:

"Tôi đã nói rồi, cô không chết được đâu."

Vừa dứt lời, một thanh chocolate quen thuộc lại hiện ra trước mặt anh.

"Vậy bây giờ anh có muốn ăn chocolate không?”

Trong tiếng ôn ào của cánh quạt trực thăng, Kỳ Dư khẽ cười, giơ tay nhận lấy:

"Ăn chút cũng được." Nhóm cứu hộ nhanh chóng hạ xuống bên cạnh họ, thắt dây an toàn chặt vào người cả hai.

Khi Giang Kỳ Ngộ được kéo lên trực thăng, cô vẫy tay với Kỳ Dư bên dưới:

"Quên chưa nói với anh, thanh chocolate đó tôi lỡ làm rơi xuống đất rồi, nhặt lên mới đưa cho anh ăn đấy!"

Nhìn thanh chocolate bị bóp nát trong tay chàng đẹp trai kia, nhân viên cứu hộ sợ hãi nuốt nước bọt, thử dò hỏi:

"Không sao, chút nữa chúng ta sẽ đưa anh lên gặp cô ấy." Kỳ Dư ngước nhìn bóng dáng cô gái đang đung đưa chân trên không, sau đó quay lại nhìn nhân viên cứu hộ:

"Làm ơn nhanh chút.”

Trên trực thăng, Giang Kỳ Ngộ vừa lên máy bay lập tức bị Phương Tự Bạch ôm chặt lấy.

"Chị Ngộ.. hu hu.. Em tưởng... hu hu... không gặp lại chị nữa..."

Toàn thân cậu vẫn bẩn thỉu, có vẻ cậu cũng vừa mới được cứu lên.

"Thôi nào, đừng nói gì cả." Giang Kỳ Ngộ gạt cậu ra, vỗ nhẹ vai cậu giải thích:

"Đen đủi."

Không để cậu tiếp tục khóc lóc, cô chuyển đề tài hỏi:

"Khương Miễn và Lục Hành đâu rồi?"

"Họ được trực thăng khác cứu rồi."

Phương Tự Bạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi thấy chị Ngộ vẫn an toàn, lau mặt rồi bắt đầu kể khổ:

"Chị Ngộ à, chị không biết đâu, lúc đó bọn em tìm được một cái hang để trú mưa, anh Lục lo lắng cho chị Khương lắm, nhưng mà...

“Nhưng mà sao?”

Cậu gãi đầu, có chút ngập ngừng:

"Em không biết nữa, nhưng mà... chị Khương hình như bị hoảng sợ, sau khi tỉnh lại thì có vẻ hơi lạ."

"Thế cũng bình thường, gặp chuyện như vậy ai chẳng sợ."

Giang Kỳ Ngộ không mảy may nghi ngờ, chỉ nói qua loa vài câu rồi chuyển ánh mắt sang Kỳ Dư, người vừa bước lên trực thăng.

"Anh Kỳ!" Phương Tự Bạch vui mừng chào anh, còn Giang Kỳ Ngộ thì cười gượng, vẫy tay chào anh:

"Anh đẹp trai tình cờ thật nhỉ, anh cũng đi máy bay à.”

Kỳ Dư liếc cô một cái, không nói gì về thanh chocolate bị rơi, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.

Khi nhân viên cứu hộ lên máy bay, mọi người cùng nhau rời khỏi hòn đảo kỳ lạ này.

Có lẽ vì lần đầu đi trực thăng cứu hộ, Phương Tự Bạch bỗng trở nên nói nhiều, không ngừng lải nhải với Giang Kỳ Ngộ đang buồn ngủ. Cuối cùng, Kỳ Dư không nhịn được, lên tiếng yêu câu cậu im lặng.

Rồi anh thản nhiên kéo đầu Giang Kỳ Ngộ, người đã sốt đến mức như sắp bốc khói dựa vào vai mình.

Phương Tự Bạch nhìn Giang Kỳ Ngộ đang im lặng tựa vào vai Kỳ Dư ngủ say, cuối cùng như hiểu ra điều gì đó.

Khuôn mặt hớn hở ban nãy từ từ xịu xuống, giọng nói đượm vẻ thê lương:

"À, thì ra là vậy, giờ em mới hiểu." Kỳ Dư liếc nhìn cậu: "Cậu hiểu gì cơ?”

"Ngày xưa gọi là dự bị, sau đó là kẻ chạy theo, năm ngoái là "kẻ ngốc", còn năm nay á? Năm nay người ta sẽ dùng từ gì để miêu tả loại trai đẹp hết lòng mà bị hắt hủi như em đây?"

Giang Kỳ Ngộ đang tựa vào vai Kỳ Dư, không mở mắt chỉ tìm một vị trí thoải mái hơn trên vai anh, rồi thản nhiên nói:

"Dê Con Bến Lễn.”

Phương Tự Bạch suýt khóc òa, chỉ tay vê phía Kỳ Dư đầy căm phẫn: "Thế còn anh ấy? Là Cừu Vui Vẻ của chị hả?!"

Giang Kỳ Ngộ hé mắt, liếc nhìn cậu với vẻ giễu cợt rồi lắc đầu:

"Không phải."

“Cũng may...

"Anh ấy là Hoàng Tử Linh Dương. `

Vừa dứt lời, từ trên đầu vọng xuống tiếng cười nhẹ.

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm pha chút châm chọc của Kỳ Dư vang lên:

"Arigato, Mei Yang Yang-san."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top