Bước vào ký túc xá, Mông Chỉ Nghi liền thấy người bạn cùng phòng kiêm bạn tốt Liêu Thanh Thư của mình.
Liêu Thanh Thư vừa thấy Mông Chỉ Nghi liền lập tức hét lớn lên chào đón, “Con bé chết tiệt kia, tối hôm qua cậu đi đâu vậy, bà đây ko muốn chết có biết không!"
Liêu Thanh Thư, người bạn thân lần đầu tiên Mông Chỉ Nghi đến thành phố A đã gặp được. Tính tình hơi táo bạo, gương mặt đẹp như một nữ anh hùng, vô tư hơn cả trang giấy trắng, đúng chuẩn người đẹp hung dữ, trong trường đại học cũng rất được mọi người quan tâm,
“Tối hôm qua xảy ra chút chuyện, về nhà một chuyến!"
Mông Chỉ Nghi nhẹ nhàng cười cười, không muốn Liêu Thanh Thư quá lo lắng.
“Nghi Nghi , nếu cậu đau khổ thì cứ khóc đi. Cậu về nhà, cô em gái kia có bắt nạt cậu không?”
“Thẩm Hạo kia đúng là tên khốn, Tưởng Mịch cũng không phải kẻ tốt lành gì, quá khốn kiếp, nếu không bà đây đánh họ giúp cậu, sao hả?"
Liêu Thanh Thư cũng lo bạn tốt nhà mình khó chịu, cẩn thận nhìn sắc mặt Mông Chỉ Nghi hỏi.
"Yên tâm, cậu nói bọn họ đều là cặn bã mà! Không đáng phải bẩn tay vì loại người cặn bã ấy!"
Mông Chỉ Nghi cười nói, huống chị cô cũng không có chút tình cảm nào với Thẩm Hạo, chỉ là lúc mất trí nhớ cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Dịu dàng khiêm tốn nên mới thử làm quen, lại không ngờ Mông Chi Nghi cô lại thất bại hai lần trong tay đàn ông, nghĩ lại thật đúng là buồn cười.
Nhìn dáng vẻ Mông Chỉ Nghi đúng là không có việc gì, Liệu Thanh Thư không khỏi yên tâm.
"Không sao là tốt rồi, cậu nhớ kỹ, đàn ông như vậy không đáng. Lần sau nếu còn dám quấn lấy cậu, cậu nói cho tớ biết, bà đây thay cậu hung hăng đánh hắn một trận, hừ, hắn lại dám khi dễ cậu, tên đàn ông đê tiện không biết xấu hổ!"
"Được, tớ nhớ rồi!" Mông Chỉ Nghi cười nói, cần quần áo bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Ba ngày sau, là lễ đính hôn giữa con gái nhỏ nhà họ Tưởng, Tưởng Mịch và cậu cả nhà họ Thẩm, Thẩm Hạo.
Bởi vì hai nhà xem như là nhân vật có mặt mũi ở thành phố B, cho nên lễ đính hôn được cử hành tại khách sạn Hào Duyệt, xa hoa nhất thành phố.
Mông Chỉ Nghi đứng ở cửa chính khách sạn Hào Duyệt, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng đêm đó dây dưa với người đàn ông kia, cảm xúc trong mắt nhất thời trong trẻo mà lạnh lùng,
Mông Chỉ Nghi có từ trước đến nay có thù báo thù, có oán báo oán, nếu Tưởng Mịch đã dám chuốc thuốc cô , vậy lễ đính hôn hôm nay Mông Chỉ Nghi cô cũng không dễ dàng buông tha cô ta, trò hay vẫn còn phía sau!
Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, khuôn mặt đẹp đẽ trong trẻo mà lạnh lùng hiện lên vẻ quyến rũ, thuần khiết xinh đpẹ, mỹ miều bức người.
Hôm nay Mông Chỉ Nghi đã khác xưa, một bộ lễ phục đen hở vai bao lấy dáng người hoàn mỹ của cô.
Da thịt nõn nà trắng hồng hào, như thủy tinh bóng loáng. Chân đi đôi giày cao tám phân, càng làm nổi bật dáng người thon dài cao gầy của cô.
Khuôn mặt ngước lên, vẻ trong trẻo lạnh lùng càng cao quý nhã nhặn, rõ ràng là dáng vẻ con gái nhà quyền quý, toàn thân đều lộ ra khí phách bức người.
Mông Chỉ Nghi vừa tiến vào khách sạn, lập tức liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, gần như trở thành trung tâm của cả sảnh. Ngay cả Tưởng Mịch ăn mặc đẹp đẽ dịu dàng đứng sánh vai với Thẩm Hạo cũng bị mờ nhạt đi.
"Nghỉ Nghi , em đến rồi!"
Thẩm Hạo hồi phục lại từ kinh ngạc, nở nụ cười ngập tràn dịu dàng như cũ nhìn Mông Chỉ Nghi chào hỏi.
Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Thẩm Hạo, Tưởng Mịch bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Nhất là khi nhìn thấy Mông Chỉ Nghi đẹp đẽ kiêu ngạo như nữ vương trước mặt, khí chất cao quý, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Con vịt xấu xí đáng chết này từ khi nào lại trở nên đẹp như vậy, trước đây ở trong nhà đều tùy ý để cô bắt nạt, hôm nay như thể biến thành người khác vậy.
Chẳng lẽ là được lão già hủy hoại cô bao nuôi, vừa nghĩ như vậy, trong mắt Tưởng Mịch liền tràn đầy vẻ trào phúng và khinh thường.
Hừ, một người đàn bà bị một lão già bao nuôi cũng không biết xấu hổ chạy đến trước mặt cô ta múa rìu qua mắt thợ.
Đúng là không biết tự lượng sức mình, cô cho rằng chỉ bằng dáng vẻ thân tàn ma dại của cô mà anh Hạo có thể thích hay sao, nằm mơ!
Trước mặt người khác, Tưởng Mịch vẫn giữ vẻ dịu dàng đoan trang.
Cười tủm tỉm nhìn Mông Chỉ Nghi nói: "À, thì ra là chị đến, chị có thể đến em thật sự rất vui, em còn tưởng chị không thể đến ấy chứ!”
Diễn kịch?
Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi lộ vẻ trào phúng, trên gương mặt xinh đẹp cao ngạo lộ vẻ vui cười.
"Em nói đùa, lễ đính hôn của em đương nhiên chị phải tớ, đây là quà mừng hai người đính hôn!"
Nói xong, Mông Chỉ Nghị liền đưa quà trong tay cho Tưởng Mịch, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng lóe ra ánh sáng kì dị, đợi Tưởng Mịch nhận hộp quà.
Tưởng Mịch cũng quả thật cười nhận lấy hộp quà cầm trong tay, anh mát Thang theo vẻ khinh bỉ.
Hừ, chẳng qua là được lão già bao nuôi, vậy mà còn tự xem nhìn như con gái nhà giàu sang, thật không biết xấu hổ, nghĩ vậy liền đưa hộp quà cho tiếp tân đứng sau.
"Chị đến là được, còn mang quà làm gì, mời vào trong, cha và mẹ đều đang ở bên trong."
Mông Chỉ Nghi cười, ánh mắt liếc qua tay Tương Mịch, vẻ vui cười trong mắt càng sâu hơn.
Tưởng Mịch à Tưởng Mịch, phần quà lớn ngày hôm nay, tôi mong cô có thể nhớ mải, mong cô hưởng thụ cho tốt!
Mông Chỉ Nghi đứng dậy đi vào trong, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng hiện vẻ cao ngạo trào phúng
Một nơi hẻo lánh trong lầu một khách sạn, một ánh mắt âm u thâm trầm từ lúc Mông Chỉ Nghi vừa tiến vào khách sạn đã đặt trên người cô, lộ ra ánh sáng nguy hiểm, còn mang theo nét cười lạnh lùng
Mông Chỉ Nghi cảnh giác cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm sau lưng, chợt quay đầu lại, nhưng không thấy được chủ nhân của ánh mắt nguy hiểm kia, nhíu mày, quay người tiếp tục đi về phía trước.
"Đúng là một cô bé cảnh giác, không ngờ lại gặp mặt!"
Vốn chỉ là xuống lâu tham gia tiệc đính hôn, muốn chờ đến cuối mới đi vào, không ngờ lại gặp được cô gái thú vị này.
Nhớ tới một đêm mất hồn kia, trong mắt Đường Nại liền hiện vẻ tham lam ngang ngược.
Ba mươi năm chưa từng có phụ nữ, đối với phụ nữ chỉ có cảm giác chán ghét và bài xích, từ trước đến nay thích sạch sẽ, không ngờ anh lại ngoại lệ đối với cô gái này.
Từ khi được ăn thịt, anh từ trước đến nay thanh tâm quả dục chỉ nhớ thương một mình yêu tinh nhỏ này.
Lúc này, để anh xem cô trốn đi đâu!
Vào sảnh tiệc, ba Tưởng mẹ Tưởng đang nhiệt tình tiếp đãi khách khứa.
Vừa nhìn thấy Mông Chi Nghi đi tới, sắc mặt mẹ Tưởng lập tức trầm xuống.
Ba Tưởng bên cạnh thì lại sáng mắt nhìn Mông Chỉ Nghi , ánh mắt nóng bỏng nhìn dáng người Mông Chỉ Nghi , trong mắt hiện vẻ tham lam.
Ánh mắt Mông Chỉ Nghi lạnh dần, trào phúng nhìn ba Tưởng mẹ Tưởng bước đến.
Tuy ba Tưởng lúc trước cứu mình là có ý đồ không đứng đắn, sau này cũng nhiều lần vào phòng mình muốn làm loạn với mình, có điều cô cũng phải cảm ơn ông ta.
Nếu không phải lúc trước ông ta suy nghĩ không đứng đắn thì không chừng hôm nay Mông Chỉ Nghi đã sớm chết ở nơi hoang dã rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận