Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Khoa Huyễn
  3. Bắc Âm Đại Thánh (Dịch)
  4. Chương 19: Không Bằng Cầm Thú

Bắc Âm Đại Thánh (Dịch)

  • 179 lượt xem
  • 1101 chữ
  • 2024-10-16 11:42:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Người dịch: Whistle

“Cậu giải mã được chữ viết trên tấm bia rồi sao?” Trần Hủy cố gắng chuyển chủ đề.

“Vẫn chưa.” Nhắc đến chuyện này, Chu Giáp phấn chấn hẳn lên:

“Giáo sư Tống suy luận theo hướng nghi lễ tế trời của người xưa, nhưng mình cảm thấy không đúng, chắc chắn nó còn có ý nghĩa khác.”

“Từ những bức tranh trên tường đá này, có thể thấy ‘chủ nhân’ của cung điện này không giống như người xưa ở thế giới của chúng ta, họ không sùng bái ‘trời’.”

“Chắc hẳn là một thứ gì đó đơn thuần hơn…”

Điều này không phải là do Chu Giáp am hiểu chữ viết hơn giáo sư Tống, mà là vì sau hơn mười năm, ngành văn học đã phát triển hơn rất nhiều.

Những tài liệu trước kia bị cấm lưu hành, bây giờ đều có thể xem thoải mái trong viện bảo tàng.

Vì vậy, xét về kiến thức, Chu Giáp thực sự am hiểu hơn giáo sư Tống.

Cộng thêm những suy luận có sẵn trong cuốn sổ, những phỏng đoán về từng chữ cái, đứng trên vai người khổng lồ, Chu Giáp có thể nhìn xa hơn, suy luận của hắn có lẽ cũng gần với sự thật hơn.

Nói tới những suy đoán trong lòng, Chu Giáp có chút kích động, lại nói thêm vài câu, rồi đột nhiên im bặt.

Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn Trần Hủy, thì ra cô ấy đã ngủ say.

Lúc ngủ, cô toát lên vẻ dịu dàng như đóa hải đường ngủ trong xuân, những sợi lông tơ li ti trên mặt khẽ rung theo nhịp thở.

Một mùi hương sữa thoang thoảng bay tới.

Còn về vóc dáng…

Lúc nãy hắn đã nhìn rất rõ ràng, cực kỳ nóng bỏng!

Chu Giáp nhìn đến ngây người.

Một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, quay lưng lại, đè nén sự xao động trong lòng.

“Bố, mẹ, con sắp chết rồi…”

Trong cơn mê man, Trần Hủy lẩm bẩm:

“Con không muốn chết, nhưng nếu nhất định phải chết, xin đừng để con phải chịu quá nhiều đau đớn, tốt nhất là ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Không đau đớn, không khổ sở, vậy là tốt nhất.”

“Chu Giáp…”

“Hửm?”

Chu Giáp quay người lại, theo bản năng đáp lời, thấy cô ấy vẫn đang ngủ say, anh không khỏi lắc đầu cười khổ.

“Nếu mình chết, cậu hãy ăn thịt mình đi, như vậy cậu có thể sống thêm được vài ngày, nhưng nhất định phải đợi mình chết hẳn rồi mới ăn, mình sợ đau.”

“…”

Chu Giáp im lặng.

Không biết cô ấy đã mơ thấy gì, sao lại nói ra những lời như vậy.

Dù sao cũng không ngủ được, Chu Giáp liền lật người ngồi dậy, cầm cuốn nhật ký đi đến trước tấm bia đá tiếp tục suy luận thông tin trên đó.

Bất kỳ loại chữ viết nào cũng đều được dùng để ghi chép, mô tả một thứ gì đó, nên đều có quy luật.

Thậm chí…

Chữ viết càng cổ thì càng dễ đoán được ý nghĩa của nó.

Bởi vì chữ viết ban đầu chỉ là tượng hình, chưa có quá nhiều biến đổi phức tạp, mỗi chữ cái đều chỉ một vật cụ thể nào đó.

Tất nhiên, cũng có ngoại lệ.

Chữ viết trên tấm bia đá giống như nòng nọc, có một trăm lẻ tám chữ cái, mỗi chữ cái đều khác nhau, có lẽ là chỉ một trăm lẻ tám thứ gì đó.

“Bài văn tế trời?”

“Không phải!”

“Mô tả một sự việc nào đó?”

“Cũng không đúng!”

“Kể lại một câu chuyện?”

“Không thể nào!”

“Vậy rốt cuộc là gì?”

Chu Giáp nhíu mày, gãi đầu gãi tai, thi thoảng lại đứng dậy đi đi lại lại, thậm chí còn xé từng trang giấy trong cuốn sổ ra, trải ra trên mặt đất.

Một ngày, hai ngày…

Không biết đã qua bao lâu.

Trần Hủy đã từ bỏ giãy giụa, nằm ngửa ra đất, nhìn lên trần nhà, hai mắt vô hồn, hơi thở yếu ớt.

Còn Chu Giáp.

Dường như hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đống tro cốt nằm rải rác khắp cung điện đều toàn là chữ viết mà hắn ghi chép.

Thi thoảng nghĩ ra điều gì, hắn lại lẩm bẩm, hoặc là đưa tay sửa lại chữ viết trên mặt đất.

“Là như vậy…”

“Không đúng, không đúng!”

“Rốt cuộc là gì…”

Trong cơn điên cuồng, Chu GIáp không cho phép bất kỳ ai chạm vào chữ viết trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu khiến Trần Hủy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhưng mà…

“Mình sắp chết rồi!”

Trần Hủy mấp máy môi, nhưng không thể phát ra tiếng, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu ớt, cho đến khi ý thức mơ hồ.

“Thì ra, chết không đau…”

Trong cung điện.

Chu Giáp tóc tai bù xù, đứng im trước tấm bia đá, ánh mắt vô hồn, chỉ nhìn chằm chằm vào những chữ viết trên đó.

Một lúc lâu sau.

Cơ thể hắn khẽ run lên, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng.

“Không… không phải là bài văn tế, không phải là mô tả, thậm chí nó căn bản không phải là một câu…”

“Nó, chỉ là hai chữ!”

“Hai chữ!”

Giọng nói Chu Giáp khàn đặc, tóc tai rũ rượi, râu ria xồm xoàm, da thịt nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại ngày càng sáng.

“Đây, chỉ là hai chữ!”

“Là…”

“Thiên Khải!”

“Không phải!”

Chu Giáp lắc đầu, suy nghĩ một chút, sau đó phát ra hai âm tiết kỳ lạ, giống như đang ngâm nga, giống như đang hét lớn, lại giống như đang bình tĩnh thuật lại điều gì đó.

“Thiên!”

“Khải!”

“Ầm…”

Không gian rung chuyển, đất trời đảo lộn.

Như thể quần tinh trụy lạc, vạn vật quy khư, một nỗi sợ hãi khó tả đột nhiên xuất hiện trong lòng, mãi không tan biến.

Cho đến khi…

Một tia sáng xuất hiện trong bóng tối.

Âm thanh hùng vĩ bị phong ấn từ thời cổ đại bắt đầu vang vọng từ một nơi nào đó không rõ.

“Tử Vi Thiên Khải… quần tinh tán lạc… Thiên Cương Địa Sát… Chu Thiên chi sổ… vạn giới trầm luân… Cửu U sinh biến…”

Trong cung điện.

Cơ thể Chu Giáp cứng đờ, bất động.

Không chỉ Chu Giáp.

Lúc này, thời gian như ngừng lại.

Đột nhiên…

Tấm bia đá ở giữa cung điện nứt toác, sau đó hóa thành tro bụi, bay tứ tung.

Màn sương kỳ lạ bao phủ xung quanh cung điện cũng biến mất lúc nào không hay, để lộ con đường đá và khu rừng bên ngoài.

Một tia sáng bay ra từ tro bụi của tấm bia, xoay tròn trên không trung, sau đó hóa thành một luồng sáng chui vào đầu Chu Giáp đang bất động.

…

“Ưm!”

Chu Giáp bừng tỉnh, nhìn xung quanh:

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn chỉ nhớ rằng mình đã đọc to những chữ viết trên tấm bia đá, sau đó ý thức đột nhiên tối sầm lại, mãi đến bây giờ mới tỉnh táo trở lại.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top