Sau khi phá kỷ lục thế giới, Tạ Minh Triết lập tức quay về không gian cá nhân nhanh chóng chế tạo thẻ bài.
Vì ID “Chú Béo” đã được đăng rộng rãi trên toàn bộ thông báo của server, hộp thư của cậu lại tiếp tục bị spam đầy, ngoại trừ hội trưởng của mấy công hội khác tìm cậu với thái độ hòa nhã nhằm tìm hiểu về set thẻ, thì có không ít người lạ gửi thư cho cậu, thậm chí còn có người tỏ vẻ: “Tui là fan của Chú Béo đó! Siêu thích thẻ nhân vật của chú luôn!”
Tạ Minh Triết có hơi bất ngờ, mình lại có fan sao?
Mấy hôm nay cửa hàng của cậu không bán thẻ mới, vẫn luôn bán 10 loại thẻ chỉ định chết tức thì cũ, độ hot có xu hướng hạ thấp rồi. Người chơi không có hứng thú với thẻ chết tức thì đương nhiên sẽ không quay lại khi lướt qua mấy tấm thẻ được trưng bày ở lầu một. Còn các công hội lớn thì một khi đã thu thập đủ bộ rồi sẽ không cần điên cuồng cướp đoạt như trước nữa, mấy vị hội trưởng cũng không còn vào cửa hàng để xem thẻ. Số liệu thống kê mà Trì Thanh đưa cho cậu đã chỉ ra hết những điểm này —— lượng khách vào cửa hàng vẫn luôn giảm xuống.
Đây là thời điểm tốt để đưa thẻ mới ra kích thích mọi người một chút.
Đương nhiên chuyện này phải gặp xong Lâm thần rồi mới nói, nhưng chuẩn bị sớm cũng tốt hơn.
Tạ Minh Triết bận rộn tới khuya mới ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau cậu tỉnh lại nhờ chuông báo thức, lúc đi xuống đã thấy Trần Tiêu chuẩn bị xong, thế mà còn sớm hơn cả cậu.
Hôm nay Trần Tiêu thay trang phục thường ngày, không mặc tây trang giày da hệt như đi phỏng vấn giống lần đầu tiên đi gặp Trần Thiên Lâm. Trang phục thường ngày càng khiến anh thêm trẻ tuổi tuấn tú, nụ cười trên môi muốn giấu cũng không giấu nổi, đương nhiên là tâm trạng anh đang rất tốt.
Tạ Minh Triết đi qua hỏi: “Anh Trần, xuất phát sớm vậy sao?”
“Chỗ anh ấy ở quá xa, chúng ta đi sớm chút đi.” Nhưng Trần Tiêu lại nghĩ, càng đến sớm càng được ở lại lâu hơn.
Những người khác trong phòng làm việc vẫn chưa thức dậy, hai người ăn sáng xong rồi xuất phát ngay, thuận lợi đến nhà của Trần Thiên Lâm vào khoảng mười giờ sáng.
Trần Tiêu dẫn Tạ Minh Triết tới trước cửa nhà, ấn chuông.
Trần Thiên Lâm không hỏi một lời nào, trực tiếp mở cửa cho họ vào nhà. Hai người đi vào thì thấy y đang vẽ trong phòng tranh.
Những tia nắng xuyên qua màn cửa vào phòng vẽ, chiếu lên gương mặt tuấn tú hòa nhã của y, người đàn ông tràn đầy khí chất xuất chúng có làn da trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt màu nhạt nghiêm túc nhìn bức tranh dang dở trước mặt, ngón tay thon dài cầm bút, cẩn thận vẽ từng chút một tạo nên một gốc cây.
Dáng vẻ y vẽ tranh quá tập trung, Tạ Minh Triết và Trần Tiêu ăn ý ngừng bước, không dám phá vỡ không khí tĩnh lặng nơi đây.
Đôi mắt Trần Thiên Lâm vẫn nhìn thẳng vào bức tranh, y bảo: “Đợi một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vô cùng thong dong không chứa một chút cảm xúc nào, nhưng khi rót vào tai lại đặc biệt dễ chịu, phảng phất như vừa uống một ngụm nước mát lạnh giữa khí trời oi bức, nước mát trôi xuống yết hầu, khiến cả người cực kỳ thoải mái.
Trần Tiêu vẫn luôn đứng ở phòng tranh nhìn y vẽ với bộ dáng cuồng anh trai. Dáng vẻ anh hai yên tĩnh ngồi dưới ánh nắng chan hòa chăm chú vẽ tranh thường là cảnh anh gặp trong mơ những năm gần đây. Bây giờ được tận mắt chứng kiến, tâm trạng Trần Tiêu vô cùng phức tạp, nhất thời có chút hoảng hốt, giống như vừa trở về tuổi thơ, khoảng thời gian anh và Trần Thiên Lâm sống nương tựa cùng nhau.
Tạ Minh Triết thấy Trần Tiêu không có ý định rời đi, đành phải đứng bên cạnh nhìn với anh.
Bức tranh phía trên là một loài cây sống động như thật, những chiếc lá xanh mơn mởn tươi tốt khiến đóa hoa càng thêm nổi bật, đây là loài hoa Tạ Minh Triết chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết thuộc chủng loại nào, chỉ cảm thấy những cánh hoa trắng tinh xếp thành từng tầng một kia vô cùng xinh đẹp.
Sau khi tô xong một chiếc lá, Trần Thiên Lâm mới buông cọ xuống, đứng dậy lấy bức tranh ra ban công phơi khô, rồi xoay người trở lại phòng khách: “Lại đây ngồi đi.”
Trần Tiêu và Tạ Minh Triết lập tức đi qua ngồi xuống.
Trần Thiên Lâm nhìn về phía Tạ Minh Triết: “Các cậu tới tìm tôi là vì đã làm được thẻ bí cảnh sao?”
Trần Tiêu đưa cho y chiếc máy tính bảng của mình: “Anh nhìn thử đi, đây là thẻ tiểu Tạ làm, chắc chắn anh sẽ rất kinh ngạc.”
Máy tính được mở lên, trên màn hình giả lập trước mặt xuất hiện ba tấm thẻ bài.
Thẻ đầu tiên tên là Tôn Sách, một người đàn ông anh tuấn hào sảng cưỡi tuấn mã, kỹ năng được thiết kế là kéo quái trong phạm vi nhất định và vô địch thời gian ngắn; lá bài thứ hai gọi là Chu Du, dung mạo cũng cực kỳ tuấn tú, kỹ năng là Dây xích liên hoàn cộng với công kích diện rộng; thẻ thứ ba là Hoàng Cái, một ông già đầy vết thương toàn thân, kỹ năng hỗ trợ tự phế.
Ánh mắt vẫn luôn lãnh đạm của Trần Thiên Lâm bỗng hiện một tia kinh ngạc.
Trước đó y bảo Tạ Minh Triết làm một tấm thẻ bí cảnh là muốn xem thử cậu nhóc này có thể sáng tạo ra thẻ bí cảnh mới hay không. Kết quả, Tạ Minh Triết lại có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt quá yêu cầu —— trực tiếp tạo ra một bộ thẻ đánh bí cảnh!
Thầy giáo đưa ra một đề bài, cậu ta lại có thể từ một suy ba, giải ra ba đáp án.
Rốt cuộc Trần Thiên Lâm cũng nhìn cậu thiếu niên trước mắt bằng một con mắt khác.
Từ ý tưởng tới thiết kế kỹ năng của ba tấm thẻ này mà nói, Tạ Minh Triết đã đạt đến tiêu chuẩn của một nhà thiết kế thẻ bài ưu tú.
Việc khó nhất của nhà thiết kế thẻ bài chính là phát triển và thay đổi tư duy. Một bộ não chết luôn cứ chăm chú vào đống kỹ năng trong kho dữ liệu của hệ thống để lấy ra phối hợp, thiết kế thì sẽ mãi mãi không làm ra được thẻ tốt. Nếu có thể hiểu được nét đặc sắc của các kỹ năng trong kho dữ liệu, rồi đưa ý tưởng của chính mình vào thẻ bài, thì linh cảm của người chế thẻ sẽ xuất hiện liên tục, thẻ bài tạo ra cũng càng ngày càng phong phú hơn.
Tạ Minh Triết thấy Trần Thiên Lâm đang chăm chú quan sát ba tấm thẻ bài thì khiêm tốn nói: “Lâm thần, em sửa một vài chỗ trong kỹ năng đầu tiên của Tôn Sách theo đề nghị của anh Trần, tăng tốc độ di chuyển và phạm vi tấn công. Kỹ năng của Chu Du và Hoàng Cái đều do em nghĩ ra. Còn số liệu của ba tấm thẻ đều nhờ có anh Trần giúp em điều chỉnh lại.”
Cả ba tấm thẻ này đều không phải do một mình cậu hoàn thành, cậu cũng không muốn chiếm hết công lao.
Thật ra không cần cậu nói thì Trần Thiên Lâm cũng biết chắc chắn Trần Tiêu đã giúp sửa lại số liệu và một vài chi tiết, nếu không thì set thẻ này sẽ không hoàn mỹ được như vậy.
Thiên phú chế thẻ của em trai không hề thua Đường Mục Châu. Nếu như không có chuyện hợp đồng năm đó, có lẽ hiện tại Trần Tiêu đã là cao thủ đứng trên đỉnh kim tự tháp của liên minh chuyên nghiệp. Vì vấn đề hợp đồng, Trần Tiêu đã lãng phí gần năm năm…
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Lâm khẽ thở dài trong lòng, ôn hòa hỏi: “Tiểu Tạ, cậu bằng lòng nhận tôi làm sư phụ không?”
Tạ Minh Triết và Trần Tiêu đều kinh ngạc tới ngây cả người.
Ban đầu tới đây cứ tưởng phải cầu xin vị đại thần này rất lâu, chuẩn bị một đống lời ngon tiếng ngọt trong bụng, kết quả là chưa nói được một câu nào, Trần Thiên Lâm đã chủ động lên tiếng hỏi Tạ Minh Triết có bằng lòng bái sư không?
Trần Tiêu hồi thần, lập tức thọc mạnh vào tay Tạ Minh Triết. Tạ Minh Triết đang ngây ngốc cũng tỉnh táo lại, giọng nói xúc động tới phát run: “Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng! Có thể nhận anh làm sư phụ là vinh hạnh của em!” Cậu đứng lên, đi đến trước mặt Trần Thiên Lâm, cúi đầu chín mươi độ, giọng nói đầy trong trẻo: “Bái kiến sư phụ!”
Đối diện với đôi mắt trong sáng tràn đầy ý cười của thiếu niên, Trần Thiên Lâm hiếm khi nở nụ cười, cảm thấy cậu nhóc này thật đáng yêu.
So với Đường Mục Châu thì Tạ Minh Triết đương nhiên ngây thơ hơn rất nhiều.
Đường Mục Châu là một tên tâm địa gian trá, bề ngoài vẫn luôn cười dịu dàng, nhưng tâm tư thực chất lại sâu không lường được, nụ cười trên mặt chỉ là ngụy trang của hắn mà thôi. Thật ra Trần Thiên Lâm rất không thích cách nói chuyện cười tủm tỉm của Đường Mục Châu, y luôn cảm thấy mỗi lần hắn nheo mắt lại mỉm cười là sắp có kẻ gặp xui xẻo.
Nhưng tiểu đồ đệ Tạ Minh Triết này cười vô cùng rạng rỡ, vô cùng thuần túy, hoàn toàn không cảm thấy được cậu có ý đồ xấu gì. Thiếu niên thẳng thắn đầy cởi mở thế này khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy rất thân thiết.
Trần Thiên Lâm đứng lên, cầm lấy chiếc máy tính bảng hoàn toàn mới đưa cho Tạ Minh Triết: “Đây là quà gặp mặt sư phụ tặng cậu.”
Tạ Minh Triết vừa mừng vừa sợ —— không ngờ là bái sư còn được tặng quà nữa?
Trần Tiêu nháy mắt với cậu: “Mau cầm lấy.”
“A.” Tạ Minh Triết vội nhận lấy, “cảm ơn sư phụ!”
Tạ Minh Triết có được ký ức của thế giới này, cho nên vừa nhìn thấy là cậu biết chiếc máy tính bảng này mắc cỡ nào. Chiếc máy này có kích thước tương đương với ipad ở Trái Đất, nhưng lại mỏng như một tờ giấy, tùy ý kẹp vào một quyển sách cũng không ai phát hiện, rất tiện để đem theo.
Chiếc máy tính bảng này có thể khóa với thẻ căn cước, tùy ý mở một phần mềm chat nào cũng có thể chat video giả lập với mọi người. Nó còn có thể tải ứng dụng kết nối với không gian cá nhân trong Cơn Lốc Thẻ Sao để tìm đọc tư liệu của thẻ.
Chẳng hạn hẹn bạn ra ngoài uống nước, mỗi người lại đem theo một chiếc mũ giáp thì quá kỳ quái, mà máy tính bảng này tồn tại giúp cho tất cả người chơi thẻ sao đều có thể mở không gian cá nhân của mình cho bạn bè xem thẻ bài mọi lúc mọi nơi, cũng là vật cần thiết trong các cuộc họp ở các câu lạc bộ lớn.
Chiếc máy tính bảng này có giá khoảng 100 ngàn tinh tệ, anh Trần cũng có một cái, Tạ Minh Triết đã muốn mua từ lâu, nhưng mấy ngày nay cậu bận bịu làm thẻ bài nên chậm trễ kế hoạch, không ngờ sư phụ lại tặng mình một chiếc, thật sự là niềm vui bất ngờ.
Tạ Minh Triết gãi đầu, cảm thấy không tốt lắm: “Sư phụ tặng em thứ quý giá thế này, nhưng em chưa chuẩn bị quà cho sư phụ nữa…”
Trần Thiên Lâm đáp: “Không cần, cậu có thể chế tạo ra thẻ bài tốt chính là món quà tốt nhất rồi.”
Tạ Minh Triết cảm thấy vô cùng ấm áp, không biết nói gì cho phải, chỉ biết rằng mình nhận vị sư phụ này là quá chính xác.
Trần Thiên Lâm nói: “Hai cậu theo tôi.”
Y dẫn hai người tới thư phòng, lấy máy tính bảng của mình ra rồi mở trung tâm dữ liệu lên.
Tạ Minh Triết và Trần Tiêu đều bị hình ảnh giả lập trước mắt làm cho chấn động —— bên trong trung tâm dữ liệu có hàng loạt tủ trưng bày, trông hệt như một thư viện khổng lồ, mỗi một chiếc tủ đều chứa mấy trăm ngàn loại thẻ đen max cấp, đồng thời còn được phân loại dựa theo từng câu lạc bộ khác nhau.
Tạ Minh Triết chưa từng nhìn thấy lượng thẻ đen đồ sộ như vậy!
Câu lạc bộ Phán Quyết, câu lạc bộ Lưu Sương Thành, câu lạc bộ Phong Hoa… Thậm chí còn có rất nhiều thẻ bài của các câu lạc bộ hạng hai mà cậu chưa từng nghe thấy!
Trần Tiêu run rẩy hỏi: “Anh hai, đây là?”
Trần Thiên Lâm đáp: “Tất cả các loại set thẻ từng được sử dụng qua trên đấu trường của toàn bộ các tuyển thủ trong liên minh từ mùa giải đầu tiên tới mùa giải thứ chín, mỗi một tấm thẻ đều được anh phục chế hình ảnh lưu giữ lại.”
Tạ Minh Triết: “…”
Trần Tiêu: “…”
Không ngờ Trần Thiên Lâm lại có thể chỉnh lý được một kho dữ liệu đồ sộ thế này!
Nhiều tuyển thủ như thế, trong chín năm ròng rã với vô số trận đấu, tính ra cũng hơn mấy trăm ngàn thẻ bài, mà toàn bộ đều được Trần Thiên Lâm ghi lại hết?!
Vào bốn mùa giải đầu tiên, chính y là tuyển thủ chuyên nghiệp, ghi chép lại tư liệu để nghiên cứu là chuyện bình thường. Nhưng mà vào mùa giải thứ năm, vì tranh chấp bản quyền, thua kiện, bị bạn thân mình tin tưởng nhất phản bội, bị ép phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng khổng lồ, nản lòng thoái chí tuyên bố rời khỏi liên minh…
Y hẳn là phải hoàn toàn thất vọng với thế giới này mới đúng.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ không muốn tiếp xúc với thẻ bài nữa, vì sao Trần Thiên Lâm lại vẫn ghi chép hết toàn bộ tư liệu của mùa giải thứ năm đến mùa giải thứ chín chứ? Chẳng lẽ mấy năm qua y không hề bỏ lỡ một trận đấu nào sao? Y vẫn luôn chú ý tới từng tuyển thủ chuyên nghiệp? Vì sao y lại làm như vậy chứ?
Tạ Minh Triết nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, mà Trần Tiêu lại càng không hiểu rõ.
Nhưng sau một khắc, Trần Thiên Lâm lập tức đưa cho hai người lời giải đáp, y nhìn em trai mình nói: “Những tài liệu này đều là chuẩn bị cho cậu.”
Trần Tiêu ngây cả người, đôi mắt mở lớn không tin nổi: “Cho… cho em?”
Trần Thiên Lâm bình tĩnh nhìn anh: “Anh vẫn luôn chờ tới ngày hợp đồng của cậu hết hạn, chờ cậu hoàn toàn thông suốt, để dành cho tương lai sau này. Nếu cậu không muốn đụng tới cái game này nữa thì anh sẽ giữ những tài liệu này làm kỷ niệm. Còn nếu cậu quyết định thể hiện thực lực chân chính của bản thân, nghiêm túc thi đấu, thì chúng chính là món quà anh dành tặng cậu.”
“…” Đáy mắt Trần Tiêu bỗng nóng lên, anh chật vật dời ánh mắt, cố nén xúc động muốn khóc, run rẩy hỏi, “anh hai, anh… anh không trách em sao?”
“Anh chỉ trách cậu tại sao lại giấu anh tự ý quyết định, không chịu bàn bạc với anh trước. Thật ra chuyện hợp đồng này cũng có một phần trách nhiệm nơi anh, chuyện quá khứ qua rồi không nên nhắc lại, việc quan trọng nhất hiện tại chính là kết thúc hợp đồng với Thiệu Bác.”
“Dạ.” Giọng nói của Trần Tiêu đầy nghẹn ngào.
“??” Tạ Minh Triết hoàn toàn mông lung, chẳng hiểu anh em họ đang nói chuyện gì, chẳng lẽ Trần Tiêu cũng có tranh chấp hợp đồng với Thiệu Bác sao?
Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của cậu, Trần Tiêu lúng túng đỏ mặt lên, anh giải thích: “Hôm đó anh không kể cậu nghe, thật ra lúc trước não bị úng, cũng có ký một bản hợp đồng tuyển thủ với Thiệu Bác, không những thế mà còn ký loại hợp đồng mơ hồ về bản quyền hệt như của anh hai.”
“…” Hố anh trai rồi không nói, còn gạt luôn cả em trai, cái tên Thiệu Bác này đúng là quá điên rồi! Tạ Minh Triết nói, “vậy hợp đồng của anh sắp hết hạn sao?”
Trần Tiêu gật đầu: “Anh sẽ tới câu lạc bộ Thánh Vực tìm hắn, chính thức ký văn bản hủy hợp đồng.”
Tạ Minh Triết hơi lo lắng: “Hắn sẽ không làm khó anh chứ?”
Trần Tiêu đáp: “Không đâu, hắn ta cũng chẳng biết thực lực chân chính của anh.”
Tạ Minh Triết vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Loại người tham lam như Thiệu Bác này chắc chắn không hề đơn giản, nếu Trần Tiêu cố tình giấu giếm thực lực, lỡ như bị hắn điều tra được, rồi cắn ngược lại thì chẳng phải là cần phải bồi thường hợp đồng sao?
Tạ Minh Triết đột nhiên nhớ tới lúc trước mình từng ký hợp đồng cày thuê với Trần Tiêu, khi đó là dùng thân phận thực sự của Trần Tiêu và chính mình để ký kết, lỡ như cái tên họ Thiệu kia điều tra ra, thì chẳng phải sẽ lòi ra việc Trần Tiêu giấu giếm hắn thành lập phòng cày thuê trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực sao? Mà đáng sợ hơn là, Tạ Minh Triết xem như là nhân viên Trần Tiêu thuê, nếu thật sự xảy ra tranh chấp, nói không chừng thẻ bài Tạ Minh Triết làm ra trong thời gian cày thuê một tháng này đều phải về tay câu lạc bộ Thánh Vực hết rồi!
Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết bỗng run rẩy, vội vàng nói: “Anh Trần, lúc trước chúng ta cũng đã ký hợp đồng cày thuê, mau về đốt hết đi!”
Trần Tiêu cười nói: “Yên tâm, việc này anh đã tính trước rồi. Tất cả hợp đồng của phòng cày thuê chúng ta đều không được ghi lại vào trung tâm hợp đồng, chỉ làm dáng để mọi người yên tâm mà thôi, anh đã đốt sạch lâu rồi.”
Đốt sạch? May mà anh Trần thông minh!
Tạ Minh Triết vừa yên tâm thì Trần Thiên Lâm lại đột nhiên lên tiếng: “Kỷ lục thế giới Tử Trúc Lâm hôm qua có thể để lại sơ hở.”
Hai người bỗng giật mình, hai mắt nhìn nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận