Trần Tiêu đã hẹn với luật sư cùng đi tới tòa nhà của câu lạc bộ Thánh Vực.
Ban đầu Thánh Vực không giàu tới mức có thể mua được một tòa nhà cho riêng mình, tất cả văn phòng, phòng huấn luyện đều phải đi thuê, toàn bộ câu lạc bộ chỉ có khoảng mười người, ngoại trừ người đại diện, PR, đám quản lý công hội thì chỉ có một vị tuyển thủ là Trần Thiên Lâm.
Mùa giải đầu tiên, Trần Thiên Lâm thất bại trước Nhiếp Viễn Đạo với chênh lệch cực nhỏ tại giải đấu cá nhân, cầm chiếc cúp á quân. Vì Trần Thiên Lâm có hình tượng tốt, khí chất đặc biệt cộng với set thẻ toàn là các loại cây cối hoa lá hệ mộc xinh đẹp và phong cách thi đấu vô cùng thanh lịch được rất nhiều người chơi yêu thích, nên hợp đồng quảng cáo và phát ngôn liên tục tìm tới, thu nhập của câu lạc bộ đột nhiên tăng mạnh, quy mô không ngừng mở rộng, trong ba năm đã mua được cả một tòa nhà.
Lúc đó mặc dù trên hợp đồng ghi rõ là chia ba bảy, nhưng đó chỉ là tiền thưởng, còn thu nhập từ tiền vé xem thi đấu, quảng cáo và phát ngôn đều ký hợp đồng chia năm năm; sản phẩm ăn theo bán cho các fan cũng đều chia đôi.
Thật ra Trần Thiên Lâm đã thấy được Thiệu Bác tham tiền nhiều thế nào từ lâu, có điều lúc đó y vẫn đang bận rộn thi đấu, không muốn so đo với bạn bè chỉ vì chút tiền đó, khiến cho Thiệu Bác được nước lấn tới, càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí còn giấu giếm Trần Thiên Lâm tự tiện đi đấu giá thẻ bài kiếm chác lớn vào đầu mùa giải thứ tư.
Lúc biết chuyện, Trần Thiên Lâm đã không cách nào vãn hồi được nữa, cuối cùng đàm phán thất bại, chỉ có thể dùng con đường pháp luật để xử lý.
Khi đó Trần Tiêu hãy còn trẻ tuổi, đang thi tốt nghiệp, anh trai thì sợ ảnh hưởng em trai nên không nói chuyện thưa kiện này ra; còn em trai lại muốn đem tới niềm vui bất ngờ cho anh trai, nên tự tiện ký hợp đồng với Thiệu Bác… Có thể nói Thiệu Bác đã nắm hoàn toàn nhược điểm của anh em bọn họ.
Bây giờ, một lần nữa đứng dưới chân tòa nhà này khiến Trần Tiêu cảm thấy vô cùng phức tạp trong lòng. Anh tháo kính râm xuống, nhướng mày nhìn tòa nhà quen thuộc, hít sâu, rồi tiến vào đại sảnh cùng luật sư Trương, vào thang máy lên thẳng văn phòng giám đốc trên tầng cao nhất.
Trong văn phòng, Thiệu Bác đang gọi điện thoại, vừa lên tiếng nói mấy câu khách sáo đại loại như “khi nào giám đốc Trương tới tôi sẽ đãi ngài”.
Cũng ở độ tuổi 30, dáng người Trần Thiên Lâm hơi gầy, khí chất xuất chúng, ngoại hình vẫn còn rất trẻ, gương mặt không mang một dấu vết thời gian nào; nhưng người đàn ông trước mặt lại có làn da đổ dầu, đường chân tóc cao đến mức lộ ra gần một nửa đỉnh đầu, bộ dáng mập mạp là kết quả của việc mỗi ngày đều ăn thịt cá, bụng mỡ còn khoa trương hơn cả phụ nữ đang mang thai.
Người này đã trở thành một người đàn ông trung niên nhà giàu điển hình, hoàn toàn không còn là anh trai nhà bên cùng chơi bóng rổ thuở nhỏ nữa.
Trần Tiêu luôn cảm thấy tức giận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của người này thì ngược lại chỉ còn buồn cười mà thôi.
Người này nếu đứng chung với Trần Thiên Lâm thì đã thua triệt để rồi, vậy mà tự gã vẫn cảm thấy bản thân mình còn tốt đẹp lắm.
Trần Tiêu lễ phép tiến lên phía trước, đợi đối phương nói chuyện điện thoại xong thì mới giơ tay ra: “Giám đốc Thiệu, lâu rồi không gặp. Chắc luật sư của tôi cũng đã nói qua với ngài rồi đúng không? Hôm nay tôi tới đây để chính thức ký thỏa thuận kết thúc hợp đồng.”
Thiệu Bác cười híp mắt đáp: “Tiểu Trần à! Đúng là lâu rồi không gặp.”
Trần Tiêu bình tĩnh đưa thỏa thuận kết thúc hợp đồng đã được luật sư viết ra trước mặt Thiệu Bác: “Trong lúc ký kết với Thánh Vực, bởi vì thực lực không đủ, không thể lấy được thành tích tốt trên đấu trường, nên tôi đã về trường đi học sau khi được giám đốc Thiệu đồng ý.”
Thiệu Bác nói: “Ừm, việc học vẫn tốt chứ? Anh loay hoay nhiều việc quá không quan tâm cậu được.”
Trần Tiêu: “Trình chơi game của tôi không bằng anh hai, nhưng học hành vẫn rất tốt, đã tốt nghiệp rồi, dự tính sẽ tự đi tìm việc làm.”
Thiệu Bác: “Có cần tới câu lạc bộ Thánh Vực làm việc không? Làm quản lý cho công hội cũng được?”
Trần Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn giám đốc Thiệu. Khi về trường học tôi đã không còn đụng tới game Cơn lốc thẻ sao nữa, ngài cũng phát 1500 tiền lương cho tôi mỗi tháng, chúng ta không làm trái với quy định hợp đồng, bây giờ hợp đồng đã tới hạn, tôi hi vọng có thể kết thúc trong hòa bình, làm phiền giám đốc Thiệu ký tên.”
Thiệu Bác hơi nhíu mày, gã luôn cảm thấy Trần Tiêu với dáng vẻ thẳng lưng đứng trước mặt mình dù rất bình tĩnh và lễ phép nhưng lại có một khí thế rất kỳ quái. Gã cảm thấy bản thân ngồi ở ghế ông chủ này dường như thấp hơn đối phương một cái đầu. Việc này khiến gã hoàn toàn không thoải mái chút nào.
Luật sư Trương ở bên cạnh lên tiếng: “Giám đốc Thiệu, chúng tôi đã xem xét cẩn thận các điều khoản trong hợp đồng. Trong đó có một mục viết, nếu trong vòng một tháng trước khi hợp đồng hết hạn vẫn chưa ký kết thỏa thuận kết thúc hợp đồng thì hợp đồng sẽ tự động gia hạn thêm một năm. Hợp đồng của Trần Tiêu sẽ chính thức kết thúc vào ngày 1 tháng 9, vậy nên chúng tôi tới đây sớm hơn nửa tháng để yêu cầu kết thúc hợp đồng, hoàn toàn đúng với quy định đã ký kết, hi vọng ngài có thể thực hiện.”
Thiệu Bác nhíu mày, cười gượng: “Tiểu Trần, cậu còn đem cả luật sư tới đây à? Anh không đáng tin tới vậy sao?”
Trần Tiêu mỉm cười: “Tôi không hiểu lắm chuyện hợp đồng nên đem luật sư tới sẽ chuyên nghiệp hơn, hi vọng ngài bỏ qua.”
Kỳ thật Thiệu Bác cũng chẳng muốn tiếp tục giữ Trần Tiêu lại. Rõ ràng Trần Thiên Lâm từng bảo em trai y có thiên phú rất cao, ai mà ngờ được tên này lại là bùn nhão không trét nổi lên tường được, trận nào cũng như xe bị tuột xích vào ngay thời khắc mấu chốt… Nghĩ vậy, Thiệu Bác cầm bút lên dứt khoát ký tên.
Trần Tiêu đưa hợp đồng cho luật sư nhìn qua, thấy không còn vấn đề gì thì mỉm cười nói: “Giám đốc Thiệu, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay.”
Thiệu Bác híp mắt cười: “Chúc cho công việc sau này của cậu thuận lợi.”
Trần Tiêu xoay người rời đi, ngay tại khoảnh khắc này, ánh mắt sâu lắng của người thanh niên hiện lên một tia sắc bén, ngay cả luật sư bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Thánh Vực, Trần Tiêu thấp giọng hỏi: “Đã ghi âm hết rồi đúng không?”
Luật sư Trương đáp: “Cậu yên tâm, biên bản kết thúc hợp đồng đã có hiệu lực, tôi sẽ giao cho cậu một bản ghi âm, tôi giữ một bản. Chính miệng hắn đã thừa nhận, cũng đã tự mình ký tên, muốn đổi ý cũng không được nữa.”
Khóe miệng của Trần Tiêu cong lên: “Tốt, vất vả cho chú.”
Trên đường lái xe trở về, cuối cùng thì tảng đá nhiều năm ở trong lòng Trần Tiêu cũng đã biến mất, anh cảm thấy nhẹ hết cả người.
Chắc hẳn Thiệu Bác có nằm mơ cũng không ngờ được, thiếu niên vẫn luôn lỗ mãng, bốc đồng khi còn bé này lại có thể ẩn mình lâu như vậy, ẩn tới tận năm năm. Gã lại càng không ngờ là, đối với thiếu niên kia thì anh trai còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình rất nhiều.
Nếu chỉ là ức hiếp anh vì anh vẫn còn quá trẻ, không hiểu chuyện thì anh sẽ không để trong lòng, chỉ có thể tự nhận lấy thất bại. Thế nhưng, nếu là kẻ phản bội và làm tổn thương anh trai anh —— anh sẽ ghi tạc trong lòng, cả đời không quên mối thù này.
Cứ đợi đi, đợi tới ngày mày sẽ phải hoàn trả gấp mười lần.
Trần Tiêu đạp chân ga thật mạnh, chiếc xe thể thao màu bạc bay vút trên không như thanh gươm vừa thoát khỏi vỏ, trong nháy mắt biến mất giữa làn xe đông đúc.
***
Trần Thiên Lâm và Tạ Minh Triết vẫn luôn thảo luận về việc thiết kế thẻ bài, hai người hoàn toàn tập trung. Lúc trở về, Trần Tiêu thấy một cảnh này, đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy được nụ cười này hiện lên trên gương mặt anh trai, chắc hẳn tiểu Tạ rất biết lấy lòng sư phụ.
Trần Tiêu khẽ cười, đẩy cửa vào, rửa sạch trái cây anh tiện đường mua về đem ra phòng khách.
Trần Thiên Lâm quan tâm hỏi: “Xong hết mọi chuyện rồi?”
Trần Tiêu đưa cho y thỏa thuận kết thúc hợp đồng: “Thiệu Bác không hề làm khó em, có lẽ hắn còn cảm thấy lỗ khi phát cho em 1500 đồng mỗi tháng.”
Tạ Minh Triết khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi! Anh Trần, vậy là anh phải lập thêm nhân vật mới sao?”
Trần Tiêu gật đầu: “Ừ. Hiện giờ chúng ta cứ phát triển công hội trước. Tối nay Oánh Oánh sẽ chính thức đăng tuyển thành viên cho công hội trên diễn đàn, nhân cơ hội đó có thể đặt ba tấm thẻ bài Tôn Sách, Chu Du và Hoàng Cái max cấp vào trong tiệm, kéo chút tiếng tăm.”
Trần Thiên Lâm nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của hai người liền bảo: “Cũng trễ rồi, hai cậu về đi.”
Trần Tiêu lưu luyến nhìn anh trai, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi: “Anh hai, em vẫn giữ nguyên phòng của anh, anh có muốn… có muốn chuyển về đó ở không?”
Tạ Minh Triết lập tức giúp đỡ: “Sư phụ, một mình anh ở đây quá xa, hay là chuyển về nhà ở đi? Anh Trần đã quét dọn sạch sẽ phòng của anh, cũng nuôi rất tốt đám sen đá anh để lại. Sau này em có vấn đề gì cũng tiện tìm anh giải đáp hơn…”
Trần Thiên Lâm đáp: “Tôi thích yên tĩnh, cậu có vấn đề gì có thể chat video trực tiếp hỏi tôi.”
Đúng vậy, sư phụ đã tặng máy tính bảng cho cậu, muốn liên lạc thì cứ tùy ý chat trực tiếp. Lý do của Tạ Minh Triết không được hợp lý, đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Tiêu. Anh cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói: “Được, anh hai thích sao thì cứ vậy đi, cùng lắm thì ngày mai em lại tới đây thăm anh.”
Trần Thiên Lâm nhíu mày: “Không cần cậu tới đây mỗi ngày như vậy.”
Trần Tiêu lập tức đổi giọng: “Vậy cứ cách ngày em sẽ tới thăm anh.”
Trần Thiên Lâm: “…”
Yên lặng một lúc lâu, Trần Thiên Lâm mới nói: “Thế này đi, hiện tại tôi phải xử lý một chút việc đã, tháng sau sẽ chuyển về.” Nếu Trần Tiêu và Tạ Minh Triết đã quyết định sẽ hợp tác tham gia thi đấu vào mùa giải tiếp theo thì đúng là ở chung sẽ tiện cho việc hướng dẫn hơn.
Trần Tiêu kích động đến mức xém nhảy dựng lên, giọng nói có hơi run: “Thật, thật sao?”
“Thật.” Trần Thiên Lâm đáp: “Chỗ anh còn vài bức tranh vẫn chưa hoàn thành, không tiện giữ các cậu lại, các cậu về trước đi.”
Trần Tiêu dứt khoát dẫn Tạ Minh Triết rời đi.
Trần Tiêu phấn khích đến nỗi hát suốt đường về, mấy ca khúc vô cùng ấm áp bị anh hát tới mức khó nghe. Giọng hát của anh không được tốt, lại còn lạc giọng liên tục, Tạ Minh Triết chỉ biết dở khóc dở cười. Nhưng thấy tâm trạng Trần Tiêu tốt như vậy, Tạ Minh Triết cũng không ngăn cản anh, để mặc anh cứ lạc giọng lạc ra tới tận vũ trụ luôn.
Sau khi về phòng cày thuê, Bàng Vũ tò mò lại gần Tạ Minh Triết hỏi: “Chú thấy anh trai của Trần Tiêu thiệt hả?” Kim Dược cũng khẽ hỏi: “Anh ấy thế nào vậy?” Tạ Minh Triết chưa kịp đáp lại thì đã thấy Trần Tiêu chộp lấy lưng hai người kia: “Đừng tò mò nữa, mấy cậu rảnh rỗi tới vậy sao?”
Trì Oánh Oánh nói: “Anh Trần, viết xong quảng cáo rồi nè, anh xem thử đăng được chưa?”
Trần Tiêu lại gần xem thử, cô nàng viết quảng cáo rất ngắn gọn súc tích, đúng trọng điểm, hoàn toàn có thể phối hợp với bài đăng phá kỷ lục Tử Trúc Lâm trên diễn đàn, vô cùng hấp dẫn, Tạ Minh Triết cũng giơ ngón cái lên: “Rất chuyên nghiệp!”
Trần Tiêu nói: “Trưa mai sẽ chính thức đăng quảng cáo. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người xin gia nhập, việc chọn người vào cứ giao cho A Thanh. Còn nữa, ngày mai cũng thả ba tấm Tôn Sách, Chu Du và Hoàng Cái vào cửa hàng để trưng bày, tiện thể tuyên truyền cho công hội luôn.”
Tạ Minh Triết gật gật đầu: “Em nghĩ hay là biến lầu một cửa hàng thành bảo tàng thẻ bài, dưới mỗi tấm thẻ sẽ viết tóm tắt lược sử của nhân vật. Từ giờ cứ mở cửa hàng dài hạn, nếu lầu hai không có thẻ mới để bán, mà có người thấy thú vị sẽ tới lầu một để chiêm ngưỡng thẻ bài.”
Bảo tàng thẻ bài nhân vật, đây chính là chuyện Tạ Minh Triết muốn làm nhất.
Chế tạo những nhân vật kinh điển kia thành thẻ bài để triển lãm, để người của thế giới này biết tới bọn họ, thích bọn họ.
Trì Oánh Oánh hoàn toàn đồng ý: “Đây là lần đầu tiên xuất hiện bảo tàng thẻ bài trong game đó! Tiểu Tạ, thật ra chị rất tò mò những câu chuyện của các nhân vật cậu thiết kế đó nha, chị nghĩ chắc chắn có rất nhiều người cũng tò mò giống chị!”
Nhóc Mập lập tức giơ tay lên: “Anh nè! Anh rất muốn biết chuyện của Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo Thoa!”
Kim Dược nói: “Anh thì thích nhất Vương Chiêu Quân và Tây Thi.”
Ngay cả Trì Thanh luôn bình tĩnh nhất cũng lên tiếng: “Tôi rất muốn biết ý tưởng khi thiết kế thẻ bài Tào Xung.”
Tạ Minh Triết cười đáp: “Bây giờ em sẽ viết đơn giản câu chuyện và ý tưởng thiết kế của những nhân vật này trước, chị Oánh Oánh có thể giúp em hoàn chỉnh nó không?”
Trì Oánh Oánh lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Tạ Minh Triết mở máy tính bảng lên, bắt đầu viết bách khoa thẻ bài cho từng nhân vật.
Cách viết bách khoa thẻ bài không hề giống viết tiểu thuyết. Tiểu thuyết là dùng kịch bản từ từ thúc đẩy câu chuyện phát triển, còn bách khóa thì dùng cách nhìn khách quan của người đọc tổng kết lại lịch sử và tính cách cơ bản của nhân vật. Tạ Minh Triết không có khả năng nhớ hoàn toàn chuyện xưa và lịch sử của mỗi một nhân vật, nhưng viết tổng quan thì không thành vấn đề.
Tối đó cậu vẫn luôn viết tư liệu cho bách khoa thẻ bài, sau khi viết xong giới thiệu vắn tắt cho mười ba tấm thẻ thì đầu như muốn nổ tung. Cậu gửi bản giới thiệu vắn tắt này cho Oánh Oánh, nói cô sửa chữa lại cách dùng từ, sau khi chỉnh sửa trau chuốt lại thì đọc thấy lưu loát hơn rất nhiều.
Lầu một của cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán trong game vừa được thêm vào ba tấm Tôn Sách, Chu Du, Hoàng Cái max cấp để trưng bày.
Hơn nữa, bên dưới tất cả thẻ bài trong tiệm đều được viết rõ bối cảnh cùng ý tưởng thiết kế thẻ, nhìn qua quả thật có hơi giống “bảo tảng thẻ bài”.
***
Trưa hôm sau, cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán mở cửa đúng giờ.
Chuyện Chú Béo phá kỷ lục Tử Trúc Lâm ba lần liên tục đã truyền đi sôi nổi khắp diễn đàn, vậy nên khi cửa hàng thẻ bài vừa mở cửa đã có vô số người tràn vào, tất cả đều muốn nhìn thử set thẻ đã phá kỷ lục bí cảnh có hình dạng ra sao.
Mọi người tiến vào cửa hàng, nhìn thấy “bách khoa thẻ bài” bên dưới từng tấm thẻ một đều không khỏi cảm thán ——
“Y như vừa tiến vào một bảo tảng thẻ bài vậy” “Thì ra Tào Xung cân voi là dựa vào phương pháp thay thế bình đẳng, dùng nhiều tảng đá để thay cho voi, đứa bé này thật thông minh!” “Vương Chiêu Quân phải xuất giá nơi đất khách nên mới đau buồn mà đàn tỳ bà ư? Thật là đáng thương…” “Mười hai cô gái đầu bảng ở Kim Lăng là gì? Chẳng lẽ ngoại trừ Đại Ngọc và Bảo Thoa thì vẫn còn nhiều người khác sao? “Bảo Sa Tăng là tam sư đệ, chẳng lẽ còn đại sư huynh và nhị sư huynh à?”
Mọi người sôi nổi thảo luận về chuyện xưa của từng thẻ bài, có không ít người còn kích động chụp lại hình nữa.
Còn ba tấm Tôn Sách, Chu Du, Hoàng Cái mới ra lò cũng khiến rất nhiều người chơi chú ý tới.
Ngoại trừ Hoàng Cái là một ông lão, thì Tôn Sách và Chu Du đều là các chàng trai tuấn tú, lại còn có thêm kỹ năng liên kết “Giang Đông song bích” nữa!
Hôm nay, trên bảng thông báo của cửa hàng có viết một hàng chữ: “Hoan nghênh tất cả mọi người đến thăm cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán, chúng tôi hi vọng mọi người có thể thích những thẻ bài nhân vật này. Tôn Sách, Chu Du và Hoàng Cái là set thẻ đã phá kỷ lục của bí cảnh Tử Trúc Lâm, nếu mọi người muốn có set thẻ này có thể gia nhập vào công hội Niết Bàn, tích lũy điểm cống hiến để nhận. Chúng tôi hoan nghênh các đội cố định và người chơi gia nhập vào công hội, lợi ích khi tham gia công hội rất nhiều đó nha!”
Cả đám: “…”
Vào vào vào! Bọn tui vào là được chứ gì?
Người phản ứng nhanh liền xoay người chạy tới NPC quản lý công hội tìm tới xin gia nhập vào công hội Niết Bàn. Trì Oánh Oánh cũng phát quảng cáo tuyên truyền cho công hội ở diễn đàn, hiện tại bài đăng đã được tăng thêm mấy chục trang, rất nhiều người chơi xin gia nhập vào công hội Niết Bàn, thiếu chút nữa làm đứng bảng xin vào công hội trong game!
Bên phía Trì Thanh xuất hiện danh sách mới liên tục, cô hơi nhức đầu báo lại: “Đã có một ngàn người xin gia nhập…”
Vừa dứt lời thì lại đổi: “Hai ngàn… ba ngàn!”
Danh tiếng của công hội Niết Bàn trong nháy mắt vọt lên mười hạng đầu của bảng công hội hấp dẫn nhất của ngày hôm đó, quả thực là thế không thể đỡ.
Công hội mới thành lập có thể đạt tới mức này cũng chỉ có công hội Phong Hoa được Đường Mục Châu thành lập vào mùa giải thứ năm, và công hội Thành Phố Đêm Tối do Bùi Cảnh Sơn thành lập vào mùa giải thứ bảy, mà cả hai công hội đó đều trở thành câu lạc bộ hàng đầu của liên minh chuyên nghiệp.
Đám dân mạng hóng hớt sôi nổi cảm thán —— công hội Niết Bàn sao, là tình tiết sắp làm chuyện lớn đúng không?
Trước kia, khi Tạ Minh Triết chơi game online, những công hội không có phúc lợi, không có tổ chức, không được người chơi yêu mến, chia bè kéo phái, thì chỉ thích hợp với việc chơi đùa ngắm cảnh mà thôi. Trong một cái game như thế này, muốn tạo một chân trời riêng giữa sự cạnh tranh khốc liệt của các công hội lớn thì chắc chắn phải quản lý thành viên cho thật tốt.
Nếu lấy Tôn Sách, Chu Du và Hoàng Cái đem đi bán thì đương nhiên sẽ kiếm được không ít lời, nhưng hiện tại bọn họ không hề thiếu tiền, chỉ thu nhập từ thẻ bài chết tức thì thôi mà mỗi ngày cũng được mấy triệu vàng rồi, sau này cũng có thể bán những thẻ bài khác.
Thế nên Tạ Minh Triết mới quyết định đưa set thẻ Đông Ngô đã phá kỷ lục thế giới ra làm phúc lợi cho thành viên nội bộ của công hội, tiện thể kéo thêm danh tiếng cho công hội, còn có thể tăng độ yêu thích công hội cho mỗi thành viên. Các thành viên làm nhiệm vụ công hội, thu thập tài liệu đóng góp cho công hội đều nhận được điểm tích lũy dùng để đổi lấy set thẻ phúc lợi. Để đổi Tôn Sách hay Chu Du, chắc chắn mọi người sẽ tích cực làm nhiệm vụ công hội!
Những công hội lớn khác đều có thẻ bài phúc lợi của riêng họ, đương nhiên công hội Niết Bàn không thể lạc hậu được.
Lấy độ hấp dẫn của set thẻ đã phá kỷ lục thế giới, còn lo rằng công hội Niết Bàn không thể phát triển sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận