Sau khi bóng người trong tầng mây chém ra một trăm nghìn kiếm, mọi thứ liền biến mất trước mặt La Chinh. Tuế Nguyệt lại tối om.
La Chinh cũng không vội rời khỏi mật thất Tuế Nguyệt, mà lẳng lặng đứng trong bóng tối để suy nghĩ tường tận.
Muốn sử dụng thước Vô Lượng để thu nạp toàn bộ ba nghìn thần đạo chuyện này không thể làm được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
La Chinh cũng không thể nhận ra được hết một trăm nghìn kiểm do bóng người kia chém ra, bởi hẳn hoàn toàn không hiểu rất nhiều đạo uẩn trong đó.
Mật thất Tuế Nguyệt này cũng không phải là giáo sư về thần thông để chỉ dạy cho La Chinh, nó chỉ có thể mở ra một mạch suy nghĩ cho hắn...
“Mạch suy nghĩ này nói rằng phải dung hợp thần đạo.”
“Quả thật có người đã dung hợp hai loại, thậm chí ba loại thần đạo, nhưng đó là lấy các sở trường, các đặc điểm của thần đạo để bổ sung cho nhau. Rất nhiều thần đạo vốn xung đột với nhau, việc dung hợp cả mấy trăm loại thần đạo, bây giờ hắn mới nghe thấy lần đầu! Bởi vì trong Thần Vực vốn không có người thứ hai có được khả năng này! Mật thất Tuế Nguyệt đúng là thần kỳ thật!”
“Ta có thể trộn các thần đạo được không?”
Hiện tại, trong cơ thể La Chinh có tổng cộng ba trăm linh bảy loại thần đạo, hắn có thể thử một chút.
Khi vừa nảy ra suy nghĩ này, khi hỗn độn liên tục được rút ra từ trong biển hỗn độn.
Những tia sáng kia không ngừng hội tụ ở các vạch trên thân cách.
Chẳng mấy chốc, trên những vạch kia bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhạt màu, đạo uẩn của các loại thân đạo cũng bắt đầu tỏa ra.
Thần đạo Sổ Hỏa...
Thần đạo Huyền Vũ...
Thần đạo Tử Khí...
Thần đạo Tuyết Ấn...
Thần đạo Sát...
Thần đạo Ly Thủy...
Mỗi vạch chỉ tốn một chút khí hỗn độn nên đạo uẩn được thúc giục ra cũng không nhiều.
Đạo uẩn của hơn ba trăm loại thần đạo này đều không giống nhau, sau khi đan xen lại, màu sắc của chúng bắt đầu thay đổi, cuối cùng biến thành khí hỗn độn có màu gần giống với màu nâu đen!
“Rất thuận lợi! Không biết có hiệu quả hay không...”
Quá trình trộn đạo uẩn thuận lợi hơn dự đoán của La Chinh.
Sau khi trộn các đạo uẩn của những thần đạo kia lại với nhau, La Chinh lặng lẽ lấy nó ra.
Nhưng trong nháy mắt hỗn hợp đạo uẩn này được lấy ra, La Chinh liền cảm nhận được một luồng năng lượng cực kỳ cuồn cuộn đang trào ra khỏi đan điền.
Sau khi tràn ra khỏi đan điền, nó giống như ngựa hoang đứt cương, tung hoành khắp cơ thể hắn.
“Bụp bụp bụp...”
Trong thân thể La Chinh truyền đến vài tiếng trầm.
Sau đó cổ họng hắn truyền đến vị ngọt tanh, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, sau đó ngã xuống đất.
“Ngươi không sao chứ?” Cực Ác lão nhân lo lắng hỏi.
Ông hoàn toàn không hiểu La Chinh vừa làm gì.
Lúc nãy Cực Ác lão nhân ẩn náu ở trong đầu La Chinh, nghe lời Chiến Minh nói, đại khái ông cũng biết mật thất Tuế Nguyệt là cái gì.
Ở trong Thần Vực còn có một loại “đá giác ngộ”, có thể khiến người tu luyện tiến vào trạng thái tốt nhất, có được một chút linh cảm phù hợp nhất với bản thân, từ đó đột phá cảnh giới.
Nghe nói có người đã mở được thần thông kỳ diệu khi nhìn được vài áo cánh trong “đá giác ngộ.
Nhưng đá giác ngộ không thể so được với “mật thất Tuế Nguyệt”.
Mật thất Tuế Nguyệt lớn hơn rất nhiều, nó trực tiếp tạo ra một khoảng thời gian phù hợp nhất cho ngươi! Lúc trước, Cực Ác lão nhân còn đoán xem La Chinh sẽ thấy được hình ảnh gì, không ngờ ông ta lại thấy được hình ảnh Thần Vực ra đời.
Ông ta biết lai lịch của La Chinh, cũng biết hắn rất phi thường, nhưng rốt cuộc người này tu luyện công pháp long trời lở đất gì mà phải cảm ngộ qua sự ra đời của Thần Vực? Mắt thấy La Chinh thật sự đã lĩnh ngộ được gì đó, Cực Ác lão nhân cũng khá chờ mong.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mới hành động đã bị nội thương.
“Không sao, chỉ là nội tạng vỡ vụn mà thôi...” La Chinh lấy một viên đan dược màu trắng như tuyết ra, nuốt xuống.
Viên đan dược này hắn lấy ở phòng luyện đan để phòng khi cần đến.
Sau khi dùng, hắn cảm nhận được một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, lục phủ ngũ tạng bắt đầu hồi phục trở lại.
Ngay sau đó, hắn cắn răng đứng lên.
Mạch suy nghĩ mà mật thất Tuế Nguyệt đưa ra thật sự không sai, nhưng hắn không ngờ luồng đạo uẩn hỗn tạp này lại điên cuồng như thế, hắn còn chưa kịp dẫn nó ra khỏi cơ thể thì đã bị mất kiểm soát.
“Lượng thần đạo mà bóng người kia dung hợp chỉ có hạn, có lẽ hắn đã tránh một số thần đạo vốn xung khắc với nhau. Mình chưa sàng lọc đã hợp nhất tất cả các thần đạo mình lĩnh ngộ được, lực bài xích của đạo uẩn trong đó lại quá điên cuồng nên mới không thể kiểm soát!”
Sau khi thất bại một lần, La Chinh không hề nhụt chí, hắn lại bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai, lần thứ ba...
*****
Rất nhiều vị thần lĩnh ngộ được khi ở trong mật thất Tuế Nguyệt, ra khỏi mật thất thì trên mặt đều có chút kích động không kiềm chế được.
Trên mặt Lãnh Lâm Nhạc đầy vẻ thách thức, đứng đợi ở cửa mật thất Tuế Nguyệt.
Chỉ chốc lát sau, Hàm Lưu Tô đi ra khỏi mật thất Tuế Nguyệt, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, dường như cũng thấy được một cảnh khó mà tin nổi trong mật thất.
“Lưu Tô, cảm thấy thế nào?” Lãnh Lâm Nhạc hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Hàm Lưu Tổ thản nhiên trả lời.
“Vậy là tốt rồi!”
Lãnh Lâm Nhạc mỉm cười, “Ta cũng có thu hoạch rất lớn, cảm thấy bất cứ lúc nào đều có thể thắng lên thần cấp cao!”
“Ừ.” Hàm Lưu Tô gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía mặt thật Tuệ Nguyệt của La Chinh.
Lãnh Lâm Nhạc chú ý tới ánh mắt của Hàm Lưu Tô, trong mắt lóe ra vẻ lạnh lùng.
Dọc đường, Hàm Lưu Tô đều lặng lẽ chú ý đến tên kia, Lãnh Lâm Nhạc vẫn luôn theo dõi, từng tức giận ra mặt một lần.
Nhưng bẩm sinh vốn đã kiêu ngạo, làm sao hắn có thể chịu được chuyện này? Sau mấy lần, ý định giết người trong lòng hắn cũng càng lúc càng nặng.
Đúng lúc này, La Chinh cũng đi ra khỏi mật thất Tuế Nguyệt.
Mặc dù vết thương trong cơ thể gần như đã hồi phục, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái.
“La Thiên Hành, ngươi ra rồi!”
“Hình như người bị thương!” La Chinh vừa ra ngoài, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đã vây lại.
“Không sao, khi tu luyện xuất hiện chút vấn đề thôi.” La Chinh khẽ cười nói.
“Làm sao có thể: Mật thất Tuế Nguyệt chỉ ban cho một cơ hội nhận thức mà thôi.” Hàm Bích La khó hiểu hỏi.
Nghe thấy lời nói của hai tỷ muội này, trong hai mắt Hàm Lưu Tô lại có chút vẻ lo lắng.
Mặc dù chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng vẻ mặt này vẫn lọt vào mắt Lãnh Lâm Nhạc.
Hắn không nhịn được, cười lạnh nói: “Không biết tự lượng sức, cho rằng bản thân có thể lĩnh ngộ, vội vã tu luyện thì đương nhiên sẽ xảy ra vấn đề. Sớm muộn gì cũng có ngày tẩu hỏa nhập ma mà chết.”
La Chinh không nói gì, nhưng Hàm Sơ Nguyệt đã không nhịn được: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”.
“Ta chỉ nói sự thật thôi. Có thể tự khiến bản thân mình bị thương khi ở trong mật thất Tuế Nguyệt, coi như cũng rất có thiên phú.Ha ha.” Nói xong, Lãnh Lâm Nhạc cười khan hai tiếng.
La Chinh chỉ hờ hững liếc nhìn Lãnh Lâm Nhạc, không nói câu nào, đi về phía công của miểu thần Thời Gian.
Bị La Chinh coi thường ngay trước mặt Hàm Lưu Tô, việc này càng khiến Lãnh Lâm Nhạc cực kỳ khó chịu.
Nếu không phải nơi này không thích hợp để ra tay, sợ rằng hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa mà ra tay đánh chết người này ngay rồi.
Các vị thần trong miếu lần lượt rời khỏi mật thất Tuế Nguyệt, tập trung ở trước cổng một lần nữa.
Thời gian này, oán linh bị chắn ở cửa vẫn dày đặc như trước, mà Chiến Minh, Phương An và các thần khác thì đang thảo luận bước đi tiếp theo.
“Nghĩ cách thoát khỏi những oán linh Thời Gian này thôi. Có như vậy chúng ta mới có cơ hội tiến vào tầng thứ hai của biển Thời Gian.”
Một vị thần đề nghị .
“Nhưng lần này biển Thời Gian nguy hiểm như vậy, mới tầng thứ nhất đã kinh khủng thể rồi, đi tầng thứ hai chẳng phải là tự tìm cái chết? Ta thấy tốt hơn chúng ta nên trở về đường cũ, rời khỏi cấm địa biển Thời Gian.” Một vị thần khác nói.
Có vị thần yêu quý tính mạng của mình nên không muốn mạo hiểm.
Nhưng một số vị thần lại vô cùng cố chấp, một người trong đó liền nói: “Chắc chắn không phải vô duyên vô cớ mà độ khó của cấm địa lại tăng.
Trước đây, cấm địa biển Thời Gian rất ổn định, có lẽ trong biển Thời Gian đã xuất hiện cơ duyên cực lớn.”
Trong mắt bọn họ, nữ Tộc trưởng được coi là người điều khiển cấm địa biển Thời Gian, nhưng cũng không thể vì mời bọn họ tham gia sự kiện ngày Lăng mà tùy ý điều chỉnh độ khó được.
Hiện tại có nhiều oán linh Thời Gian như vậy, rất có khả năng xuất hiện cơ duyên lớn.
Cả đội ngũ nhanh chóng chia thành hai phe: Đi tiếp, hoặc quay trở lại, thậm chí còn xảy ra một cuộc tranh cãi.
“Đừng ầm ĩ nữa. Muốn rời khỏi miếu thần Thời Gian thì phải xem La Thiên Hành thế nào.” Chiến Minh quay đầu nhìn La Chinh nói.
Hiện tại, oán linh Thời Gian còn đang chắn ở cửa, mọi người chỉ có thể dựa vào tượng Vạn Thú Kim Loan để dẫn oán linh Thời Gian đi mà thôi.
Nếu không, chẳng ai có thể rời khỏi miếu thần Thời Gian.
Nghe thấy Chiến Minh nói như vậy, mọi người lập tức tập đổ dồn ánh mắt vào La Chinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận