Ánh tà dương vàng rực rỡ chậm rãi phủ lên ô cửa sổ phía tây của văn phòng làm việc. Lúc này, trong căn phòng yên tĩnh ấy đang tràn ngập một bầu không khí căng thẳng khó nói thành lời. Trước giờ tan ca mỗi ngày, khung cảnh luôn là như thế.
Lục Duy Chân đang gõ nốt chữ cuối cùng trên máy tính, nhấn nút lưu văn bản, chậm rãi thở hắt ra một hơi, vươn vai rồi liếc mắt nhìn thời gian, còn chừng mười phút nữa là tới giờ tan ca rồi.
Chị Châu quản lý ngồi ở góc chéo phía trước đứng dậy, tay cầm hai tờ bảng biểu đi tới trước bàn của Lục Duy Chân, mỉm cười ôn tồn nói: “Tiểu Lục, bản báo cáo này ngày mai Giám đốc Chu cần dùng tới, em xử lý luôn đi nhé”
Xung quanh không có ai nhìn qua.
Lục Duy Chân không đưa tay ra nhận. Nụ cười của chị Châu đanh lại. “Sao thế, có vấn đề gì à?”
Lục Duy Chân không còn nhớ nổi đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cứ gần tới giờ tan ca là chị Châu lại “đá” công việc của mình sang cho cô.
Như hai tờ bảng biểu này chẳng hạn, hồi chiều Lục Duy Chân đã tận mắt thấy Giám đốc Chu giao cho chị Châu tự làm. Khổ nỗi chị Châu là cấp trên trực tiếp của cô, đã làm việc và cống hiến mười năm cho công ty. Trong khi đó Lục Duy Chân chỉ là lính mới vừa tốt nghiệp ra trường, vào công ty chưa đầy hai tháng.
Nghĩ tới ví tiền xẹp lép của mình, Lục Duy Chân cố nặn ra một nụ cười, nói: “Dạ chị, hôm nay em có chút việc, chị xem... liệu có thể tự làm được không ạ?”
Càng nói giọng cô càng nhỏ, trong sự nhu nhược còn toát ra vẻ ấm ức, đầu cũng đã cúi thấp hẳn xuống, khiến người khác chỉ còn nhìn thấy hàng tóc mái dày mượt cùng với đôi kính gọng đen.
Câu này khiến cho sắc mặt chị Châu sa sầm hẳn, ngại nỗi đã có đồng nghiệp liếc qua bên này thăm dò, chị ta bèn cười như không cười, ánh mắt lành lạnh.
“Vậy phải làm sao đây? Chị còn phải đi đón con nữa, con chị mà không có ai đón thì biết làm thế nào?”
Lục Duy Chân cúi đầu xuống càng thấp hơn. “Em phải đi xem mắt, đã hẹn trước với người ta gặp lúc sáu rưỡi rồi, vừa tan làm là phải đi ngay mới kịp.”
Chị Châu sững người ra một lát, không ngờ lại là nguyên nhân này. Có đồng nghiệp nghe thấy thế liền cười ha ha, hỏi: “Tiểu Lục này, em còn nhỏ vậy mà đã muốn đi xem mắt rồi hả?"
“Trời, còn nhỏ gì nữa, Tiểu Lục như thế mới gọi là thông minh, càng sớm càng tốt, đợi đến khi hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mới đi tìm, đàn ông tốt đã bị cướp sạch rồi còn đâu.”
“Anh ta làm công việc gì thế, có đẹp trai không?”
Mấy đồng nghiệp ồn ào hỏi thăm.
Lục Duy Chân thường ngày vốn hiền lành ít nói, tính cách giản dị, lúc này nghe mọi người hỏi vậy bèn ưỡn thẳng lưng, đáp: “Em cũng không biết ạ, còn chưa xem ảnh nữa.”
Trong bầu không khí như vậy, chị Châu cũng không có cách nào giao việc cho cô, dù sao chị ta cũng cần giữ thể diện. Suy nghĩ một chút, chị ta kéo ghế ngồi sát bên cạnh Lục Duy Chân, mỉm cười khẽ nói: “Xem mắt là chuyện vui, chị Châu ủng hộ em. Nhưng chị thực sự cần phải đi đón con, em thấy như thế này có được không? Em mang về nhà làm, sáng sớm mai đem tới giao cho Giám đốc Chu là được.”
Đá Lục Duy Chân siết chặt nắm tay, rồi lại chậm rãi thả lỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng cứng lại, nghẹn ngào như sắp khóc, rồi cô nói bằng giọng đều đều: “Chị Châu, tháng này đi làm được hai mươi ngày thì có tới mười lăm ngày em tan ca sau tám giờ tối. Em cũng chỉ vừa mới hoàn thành lượng công việc mà buổi sáng chị giao cho em. Hôm nay em thật sự muốn được đi xem mắt một cách thoải mái...”
Chị Châu bất giác đờ người ra một lúc.
Đồng nghiệp xung quanh cũng dần trở nên im lặng không ai mở miệng nói giúp cô.
Chị Châu đứng thẳng dậy, nụ cười bên khóe miệng đã trở nên hết sức gượng gạo.
“Nghe em nói kìa, lẽ nào tại chi bắt em tăng ca sao? Tăng ca nhiều chủ yếu là do năng lực cá nhân và cách quản lý thời gian có vấn đề mà thôi. Được rồi, vậy để chị tự làm. Có gì ghê gớm đâu cơ chứ, làm như chị bắt nạt em không bằng. Em đi xem mắt vui vẻ nhé chúc em thành công.”
Giọng Lục Duy Chân vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Cảm ơn chị Châu.”
Đã tới giờ tan làm, đồng nghiệp xung quanh lần lượt đứng dậy ra về. Lúc Lục Duy Chân đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy chị Châu đang gọi điện thoại.
“Chồng à, anh đi đón Linh Bảo giúp em nhé, em phải ở lại tăng ca. Ừm, hôm nay gặp chút chuyện bực mình...”
Lục Duy Chân xoay người rời đi.
Lúc bước ra ngoài cánh cửa kính của công ty, cô thầm thở hắt ra một hơi.
Ai bảo bây giờ cô không thể không có việc làm, không thể không có thu nhập cơ chứ?
Lúc còn đi học cô vẫn chưa biết, thì ra làm một con kiến nhỏ bé là như thế này đây.
Một nhóm đồng nghiệp vừa rời đi nên trước cửa thang máy không còn ai. Lục Duy Chân đợi thêm một lúc thì lại có người từ trong công ty đi ra, vừa mới liếc nhìn, cô lập tức cảm nhận được nỗi phiền muộn mà bản thân đang cố gắng đè nén lại bắt đầu trào dâng trong lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận