Trong mắt Lục Duy Chân, ở công ty có hai người tính cách đặc biệt tệ. Một người là chị Châu, cấp trên của cô. Người còn lại là Giám đốc Chu, cấp trên của cấp trên của cô. Hắn ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn, có một cậu con trai.
Chu Hạc Lâm thấy Lục Duy Chân đứng đó một mình, đôi mắt đằng sau chiếc kính gọng vàng liền ánh lên ý cười.
Theo thói quen, hắn đánh giá vóc người của Lục Duy Chân: dáng cao, chân thon, da trắng, dù mặc áo vest cùng váy công sở màu đen cũng không giấu được những đường cong gợi cảm. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đôi mắt rất đẹp, chỉ có điều trông khá quê mùa, dù khuôn mặt được tám điểm thì cũng bị lối ăn mặc của cô nàng kéo xuống chỉ còn năm điểm. Cô nhóc này cần phải dạy bảo thêm mới được.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Chu Hạc Lâm như có tia lửa bùng cháy nhưng ngoài mặt vẫn không chút biểu cảm, ra vẻ nhã nhặn chậm rãi tiến lại gần cô.
“Tan làm rồi sao?”
Chu Hạc Lâm mỉm cười thân thiện hỏi.
“Em chào Giám đốc Chu.”
Lục Duy Chân tỏ vẻ lễ phép đáp.
Thang máy đã tới, cửa mở ra, bên trong không có ai.
Lòng Lục Duy Chân hơi trầm xuống, cô nghiêng người, mời hắn vào trước.
Chu Hạc Lâm đứng yên tại chỗ.
“Ưu tiên phụ nữ.”
Lục Duy Chân liền đi vào trước, hắn cũng nối bước theo sau.
Lục Duy Chân nhấn vào tầng một, hắn nhấn vào tầng hầm để xe.
Lục Duy Chân nhìn chằm chằm vào các nút bấm trong thang máy.
Chu Hạc Lâm đút tay vào túi quần, hỏi: “Tan làm rồi có định đi đâu chưa?”
Lục Duy Chân đáp: “Em đi xem mắt ạ.”
Chu Hạc Lâm nhìn qua phía cô.
“Xem mắt? Em đang nói đùa đấy à? Em mà cần phải đi xem mắt? Vội tìm bạn trai tới vậy sao? Hử?”
Lục Duy Chân cảm thấy chữ “hử” cuối cùng khiến cho hồn vía cô run rẩy.
Cô cúi thấp đầu, đáp: “Có người giới thiệu ạ.”
“Đã xem mắt thì phải tìm được mối tốt nào chứ?”
Chu Hạc Lâm tỏ vẻ không vui.
Lục Duy Chân không đáp lời hắn.
Từ góc nhìn của Chu Hạc Lâm vừa hay có thể thấy phần gáy đang cúi thấp của Lục Duy Chân, cần cổ trắng nõn thon dài, đường cong mềm mại với lớp lông tơ mịn màng.
Trái tim Chu Hạc Lâm đập mạnh, thấp giọng nói: “Đừng đi, có được không?”
Một làn hơi thở nóng bỏng ập tới, phả vào mặt Lục Duy Chân, làm cả người cô căng cứng.
Chu Hạc Lâm không hề nhìn thấy, Lục Duy Chân đã nhắm hai mắt lại, đôi bàn tay vốn buông thõng bên người lần thứ hai siết chặt trong ngày hôm nay.
Đúng lúc này, một con số hiện lên trong đầu Lục Duy Chân.
Hai mươi.
Hôm nay đã là ngày Hai mươi rồi.
Làm thêm mười ngày nữa là cô có thể lĩnh lương của tháng này.
Tròn năm nghìn tệ!
Bàn tay cô lại một lần nữa thả lỏng, đồng thời mặt không biểu cảm lùi sang bên cạnh một bước, nói: “Em cần phải đi ạ, không chừng có thể gặp được người phù hợp.”
Chu Hạc Lâm im lặng không nói gì.
Lúc này thang máy đã dừng ở tầng một, Chu Hạc Lâm chợt giơ tay ra định giữ lấy cánh tay cô, nhưng còn chưa kịp nói câu “Để anh lái xe đưa em đi!” thì Lục Duy Chân đã nghiêng người, vừa hay tránh được bàn tay của hắn, bước ra khỏi thang máy.
Chu Hạc Lâm ngẩn ra, lúc này cô đã đi được năm, sáu bước rồi. Hắn thấy xung quanh không có ai, liền hét lớn: “Em đi như vậy chỉ tốn công vô ích mà thôi, tin anh đi, không thể nào có người phù hợp được đâu!”
Lục Duy Chân bước đi không quay đầu lại.
Sau khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ, hít thở không khí trong lành, Lục Duy Chân mới cảm thấy thoải mái hơn, không còn phải kìm nén nữa.
Khi cô vừa bước lên tàu điện ngầm, cô hàng xóm kiêm bà mai mối liền gọi điện thoại tới hỏi: “Chân Chân, cháu đã qua đó chưa?”
“Cháu đang trên đường đến rồi ạ.”
“Tốt lắm! Hướng Nguyệt Hằng cũng đang trên đường đến rồi đấy.”
Cô hàng xóm nhiệt tình quá mức, cười nói tiếp: “Này, Tiểu Hướng thật sự đẹp trai lắm đấy, tính cách lại tốt nữa, hai đứa nhất định sẽ vừa mắt nhau.”
Lục Duy Chân hỏi, giọng có chút nghịch ngợm trêu đùa: “Đẹp trai thế nào ạ?”
Cô hàng xóm nói chắc nịch: “Đợi khi tới nơi, cháu ch cần liếc mắt một cái là có thể nhận ngay ra nó trong cả nhà hàng đó.”
Đến trước cửa nhà hàng Lục Duy Chân bước chậm lại, quyết định đi tới nhà vệ sinh trước.
Rửa mặt xong nhìn dáng vẻ quê mùa của mình trong gương, cô bèn thử tháo kính mắt ra, khuôn mặt trong gương lập tức rõ nét thêm vài phần. Cô nhìn vào gương cười tự giễu, rồi lại đeo kính lên.
Trong nhà hàng có không ít người, Lục Duy Chân thực sự quan sát một vòng, ánh mắt dừng trên người chàng trai đang ngồi một mình bên chiếc bàn dành cho hai người ở một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ. Anh mặc áo phông dài tay màu đen, quần tây rằn ri, bốt cổ ngắn, đúng với miêu tả của cô hàng xóm. Đây không phải là kiểu trang phục phổ biến.
Ánh đèn dìu dịu, không khí yên tĩnh. Anh ngồi tựa vào lưng ghế, đôi chân dài nhẹ nhàng bắt tréo dưới bàn, mắt nhìn chăm chú vào điện thoại. Tóc cắt ngắn, mặt mày sáng láng, làn da ngăm đen khỏe khoắn, có lẽ là do thường xuyên được đắm mình trong ánh mặt trời.
Lục Duy Chân cảm thấy ít nhất anh cũng phải cao hơn một mét tám mươi dáng người cao gầy rắn chắc, còn có thể thấy được những đường nét cơ bắp thấp thoáng ẩn hiện.
Cô hàng xóm nói không sai, chỉ cần anh ngồi ở đó cũng đủ làm lu mờ tất cả những người đàn ông khác đang có mặt trong nhà hàng. Người như vậy mà lại chưa có người yêu, phải đến đây xem mắt ư? Chắc là có tật xấu gì đó rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận