Thôi kệ, cứ nói chuyện trước đã.
Chỉ cần nhìn vào dáng người đạt một trăm điểm, khuôn mặt cũng phải đạt tám mươi tám điểm của người ta, dù nói thế nào thì Lục Duy Chân cũng cảm thấy cô sẽ chẳng bị thiệt thòi gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người đó ngẩng đầu nhìn qua.
Lục Duy Chân lại ngẩn người thêm một lúc, mắt anh đen láy, tựa như có ánh sáng bên trong rực rỡ vô cùng. Cô cũng không nói rõ được cảm giác này là như thế nào, đàn ông trong thành phố này, rất ít người có đôi mắt như vậy.
Nhất thời, Lục Duy Chân tay chân luống cuống, ngay cả đi đứng cũng không biết phải vung tay thế nào.
Cô hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của anh, tới trước bàn kéo ghế ngồi xuống, nói: “Xin chào, tôi là Lục Duy Chân.”
Anh vẫn luôn dõi theo từng động tác của cô, im lặng vài giây mới nói: “Xin chào!”
Lục Duy Chân cũng không biết nên nói gì, đành hỏi: “Anh tới bao lâu rồi?”
Lần này anh lại trầm mặc một lúc mới đáp: “Chưa lâu.”
Trông anh có vẻ phản ứng hơi chậm, mỗi lần nói đều phải suy nghĩ một lúc...
Trong đầu Lục Duy Chân lóe lên một ý nghĩ, có lẽ đây chính là lý do khiến anh cần phải đi xem mắt chăng?
Thế nhưng cô cũng không hề tỏ vẻ chê bai, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã gọi món chưa ạ?”
Người đàn ông đó nhìn cô, chưa kịp đáp lời thì nhân viên phục vụ đã mang một phần thịt bò bít tết tới, đặt trước mặt anh.
Lục Duy Chân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhân viên phục vụ hỏi cô: “Cô có cần gọi món không ạ?”
Lục Duy Chân nói: “Cho tôi một phần cơm rang hải sản, cảm ơn.”
Vừa nói xong liền thấy người đàn ông lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi khó hiểu.
Lục Duy Chân vẻ mặt nghi ngờ, cô gọi cơm rang hải sản có vấn đề gì sao?
Hai người im lặng hồi lâu.
Lục Duy Chân quyết định phải tự kéo lại bầu không khí, khẽ hỏi: “Anh có sở thích gì không?”
Dường như lại qua vài giây sau, anh mới có thể hiểu được cô đang hỏi gì.
“Tôi không có sở thích gì cả.”
Anh vừa nói vừa cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn phần bít tết của mình.
Lục Duy Chân: “...”
Cô cảm thấy mình đã hiểu rõ rồi.
Mặc dù anh rất đẹp trai, dáng vẻ cũng nam tính, nhưng hình như đầu óc không được linh hoạt cho lắm, còn giao tiếp kém hơn cả cô, thảo nào chẳng có ai yêu.
Lục Duy Chân quyết định không nói nữa, chỉ nhìn anh thôi, sau lại thấy không thể cứ nhìn vào mặt người ta mãi nên cô chuyển sang nhìn tay. Bàn tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, những ngón tay thon dài, mu bàn tay có màu sạm đen rắn rỏi, nhìn qua vô cùng vững chãi, động tác tay thì vừa dứt khoát lại đẹp đẽ. Miếng bít tết dưới thao tác của đôi bàn tay anh trông gọn gàng, nhẹ nhàng hệt như thái miếng đậu phụ vậy.
Lục Duy Chân nhìn tới mức thất thần. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Lục Duy Chân nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nhân viên phục vụ, khóe mắt chỉ kịp liếc thấy ai đó từ phía sau xông tới, trên tay còn bưng thứ gì đó bốc khói nóng hổi.
Nói thì lâu mà những gì xảy ra sau đó lại rất nhanh, một loạt động tác của người đàn ông ngồi đối diện cô như ngẩng đầu, bỏ dao cắt bít tết xuống, đứng lên và vươn cánh tay về phía cô chỉ xảy ra trong tích tắc.
Lục Duy Chân cảm thấy như có một nguồn sức mạnh nào đó đang túm lấy cánh tay cô, thân thể cô nhẹ bẫng, cả người rời khỏi ghế ngồi, rồi va vào lồng ngực của anh.
Mũi cô đập mạnh vào lồng ngực anh, khiến cô cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp áo, đập cô tới đau điếng.
Đôi bàn tay xa lạ thì đang giữ chặt lấy eo cô. Cô còn thoang thoảng ngửi thấy mùi bột giặt cùng với mùi quần áo được phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.
Cùng với đó là tiếng “bịch” vang lên kèm theo tiếng “choang” lớn, một nhân viên phục vụ ngã sấp xuống cạnh bàn, nửa bát canh nóng đổ lên mặt ghế mà Lục Duy Chân vừa ngồi, mọi người xung quanh đều kêu lên sợ hãi.
Nhân viên phục vụ vừa vấp ngã kia tái mét mặt, vội vàng bò dậy, sợ hãi nhìn về phía chiếc ghế trống trơn trước mặt, rồi lại nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, kinh ngạc há hốc miệng.
Kể cũng khó trách, vừa rồi cậu nhân viên phục vụ vội vã bước đi, không để ý đường nên mới bước hụt một cái, khi đó cậu ta đã cảm thấy cả bát canh nóng sắp hất thẳng lên người vị thực khách nữ kia rồi, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, chiếc ghế đã trống trơn. Cô gái đó đã được người đàn ông đi cùng kéo ra xa. Cậu ta vô cùng cảm tạ trời đất, nếu không thì chẳng dám nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Cậu nhân viên phục vụ vội vã nói lời xin lỗi, Giám đốc nhà hàng và một vài nhân viên khác cũng nhanh chóng chạy tới xử lý tình huống và nói lời xin lỗi với Lục Duy Chân. Người bên cạnh đã sớm buông cô ra, trở lại dáng vẻ trầm mặc ban đầu.
Lục Duy Chân có cảm giác mọi chuyện vừa mới xảy ra như trong mơ vậy. Cô lớn từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được một người đàn ông mạnh mẽ như vậy bảo vệ.
Thấy cậu nhân viên phục vụ lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, Giám đốc nhà hàng nói sẽ miễn phí bữa ăn này cho họ, Lục Duy Chân bèn xua tay bảo mình không sao.
Nhìn về phía cậu nhân viên đã làm sai nọ, nhớ đến chuyện cậu ta hẳn ngã rất đau, cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Vừa nói xong, cô liền cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía mình, thế nhưng khi nhìn qua thì anh đã rời mắt đi chỗ khác.
Cậu nhân viên phục vụ cảm động tới phát khóc, lập tức nói: “Không sao, không sao, cô thật tốt bụng.”
Sự việc rốt cuộc đã qua đi, các nhân viên phục vụ đều trở lại làm việc của mình, bàn ăn và sàn nhà cũng được quét dọn sạch sẽ.
Hai người ngồi lại bàn, cơm rang mà Lục Duy Chân gọi được bưng tới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận