Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Bán Tinh (Dịch)
  4. Chương 4: 4

Bán Tinh (Dịch)

  • 127 lượt xem
  • 1289 chữ
  • 2024-03-05 20:39:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cô cầm lấy thìa trộn đều đĩa cơm, sắc mặt có chút ửng hồng, nói: “Vừa rồi rất cảm ơn anh, anh phản ứng nhanh thật. Anh từng đi lính sao? Hay là làm cảnh sát vậy?”

Anh đáp: “Không, tôi chưa từng làm hai công việc đó.”

Cứ như chuyện đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà hàng sợ hãi vừa rồi không có chút ảnh hưởng nào tới anh vậy, lúc này anh đã cầm lại dao nĩa và tiếp tục ăn.

Nhưng ánh mắt Lục Duy Chân nhìn anh lúc này đã khác trước. Cô rất muốn biết, anh thực sự là kiểu người đầu óc đơn giản, hay chỉ là lạnh lùng không thích giao tiếp mà thôi.

Tâm tình của Lục Duy Chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trong đầu không ngừng cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với anh. Hình như anh cũng cảm nhận được sự nỗ lực của cô nên sau khi dừng một chút liền buông nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, anh chủ động mở miệng nói chuyện: “Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”

Lục Duy Chân sửng sốt.

Có lẽ do biểu cảm của cô quá đáng thương nên anh chỉ nhìn lướt qua một cái liền lập tức rời mắt, nhưng dù thế cũng không giấu nổi sự thiếu kiên nhẫn và lạnh nhạt trên khuôn mặt, anh nói: “Tôi chưa có ý định yêu đương.”

Câu này anh nói ra rõ ràng dứt khoát, không hề có cảm giác chậm chạp như vừa rồi. Ngược lại, tới lượt Lục Duy Chân phải suy nghĩ mất một lúc mới có thể hiểu được ý của anh.

Cảm giác lúc này của cô giống như mặt biển vốn dĩ yên bình phẳng lặng bỗng có sóng lớn ập tới, khiến cô chẳng kịp trở tay, còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện ra kẻ đuổi theo những con sóng lãng mạn kia hóa ra đang tìm cách đạp cô xuống rãnh biển sâu thẳm.

Lục Duy Chân nói: “Bởi vậy mà anh không thích tôi à?"

Không phải anh phản ứng chậm, mà là không muốn nói chuyện, không muốn đáp lời cô. Thì ra từ cái nhìn đầu tiên đã không hợp mắt nhau rồi.

Anh nói: “Không có.”

Lục Duy Chân im lặng trong chốc lát, mỉm cười.

Những ngày gần đây, cô mới bước chân vào xã hội, vẫn luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng.

Nhưng cô cũng đang nỗ lực để thích nghi, cả trong cuộc sống lẫn trong công việc. Khi mới nhìn thấy Hướng Nguyệt Hằng, cô thực sự thấy hơi vui vẻ và hân hoan. Đặc biệt là thời khắc anh vươn tay ra bảo vệ cô, cô thật sự rất cảm động.

Dù sao trong cuộc sống thường ngày, rất khó để có được cảm giác lãng mạn mà lại kịch tính đến vậy. Nhưng thì ra tất cả chỉ là do cô ảo tưởng mà thôi. Thì ra cô vẫn cô đơn, lạc lõng như vậy.

Lục Duy Chân đặt thìa xuống, bữa cơm này không cần thiết phải ăn nữa.

Cô bưng tách trà lên, uống một ngụm, tránh ánh mắt nên chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ cổ áo của anh, nói:

“Hướng Nguyệt Hằng, nếu không phải vừa nãy anh giúp tôi che chắn thì bây giờ nguyên cốc nước này đã hắt thẳng vào mặt anh rồi. Tôi cảm thấy nếu đã chấp nhận đi xem mắt thì cũng nên có sự tôn trọng và lịch sự cơ bản dành cho đối phương. Ví dụ như đợi đối phương tới rồi mới gọi món, chứ không phải một mình ăn trước, không muốn đáp lời và cố tình xa lánh đối phương. Dù cho anh không ưa tôi tới đâu đi chăng nữa thì chúng ta cũng có thể khách sáo vài câu mà ăn xong bữa cơm ngày hôm nay. Có điều, chuyện hôm nay tôi cũng cần cảm ơn anh, tạm biệt!”

Cô đứng lên định rời đi. 

Sắc mặt của anh hơi sầm lại, ánh mắt thâm trầm như đang kìm nén điều gì đó.

“Cô Lục.”

Lục Duy Chân mỉm cười đầy kiêu ngạo, vẻ mặt dửng dưng, hỏi: “Anh Hướng còn chuyện gì muốn nói sao?”

Anh nói: “Tôi không phải là Hướng Nguyệt Hằng.”

Trong đầu Lục Duy Chân thoáng trống rỗng, lại nghe anh nói tiếp: “Tôi không tới đây để xem mắt, tôi chỉ tới để ăn cơm, một mình.”

“Vậy anh...”

Lục Duy Chân đang định chất vấn, nhưng cô bỗng nghĩ tới, đúng là anh chưa từng thừa nhận bản thân là Hướng Nguyệt Hằng, mà cô cũng không hề xác nhận lại.

Nhưng tại sao lúc đầu cô ngồi xuống tự giới thiệu về bản thân, anh lại không đuổi cô đi?

“Xin chào!”, “Anh tới bao lâu rồi?”, “Chưa lâu.”

Đúng là anh chỉ trả lời lấy lệ mấy câu rồi không để ý tới cô nữa.

Mà sau đó mỗi lần cô tìm chủ đề gợi chuyện, anh không trầm mặc thì cũng chỉ hờ hững nói một vài câu để chặn họng cô.

Nếu anh thật sự không phải Hướng Nguyệt Hằng, bỗng nhiên có một cô gái xa lạ tiến lại bắt chuyện với vẻ

mặt ngại ngùng hồi hộp, rồi ở trước mặt mọi người, anh nhẫn nhịn lâu như vậy không buông lời ác ý làm mất mặt cô, chỉ dùng cách thờ ơ lạnh nhạt để hy vọng cô biết khó mà lui, như vậy chứng tỏ khả năng kiềm chế của anh đã rất tốt rồi.

Vậy nên, sau khi thấy biện pháp lạnh nhạt không có hiệu quả, anh mới mất kiên nhẫn mà hỏi cô rốt cuộc muốn gì.

Anh nói “Xin lỗi, tôi chưa có ý định yêu đương” cũng chẳng phải là lời lẽ không phù hợp với một buổi xem mắt mà là lời cự tuyệt với một người con gái xa lạ đang tới bắt chuyện với mình.

Cô đứng yên ở đó, toàn thân cứng đờ, sắc đỏ ửng từ cổ chậm rãi lan tỏa lên khuôn mặt trắng nõn.

Thực sự quá mất mặt! Cô muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng lại không cất được thành lời.

Dường như anh có thể hiểu được tất cả suy nghĩ của cô, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn: “Được rồi, không sao đâu.”

Lục Duy Chân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, chậm rãi cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi anh!”

Anh không nói gì, mắt nhìn về phía sau cô. Lục Duy Chân định thần lại, xoay người nhìn qua, thấy một người đàn ông trẻ đang bước vào nhà hàng.

Dáng người đó cao gầy, nhìn từ xa có thể thấy được làn da trắng cùng vẻ tuấn tú, nhã nhặn. Cách ăn mặc của người đó giống hệt với người trước mắt, chỉ có điều người đó mặc áo phông đen cộc tay, quần rằn ri cũng có màu sắc tươi sáng hơn nhiều không giống màu nâu đen của người trước mắt. Người đó đi đôi giày thể thao chứ không phải đôi bốt cổ ngắn màu đen. Vậy nên trông người đó khá gần gũi, nhanh nhẹn, khí chất hoàn toàn khác với người ngồi trước mặt cô.

Lục Duy Chân nghĩ, không biết cô đen đủi tới mức nào, hóa ra cách ăn mặc khác người như vậy cũng có thể trùng hợp được ư?

Chỉ là sau này Lục Duy Chân mới hiểu, sự trùng hợp đó không phải ngẫu nhiên mà do có người cố ý tạo ra.

“Không làm phiền anh nữa, tạm biệt!”

Lục Duy Chân nhanh chóng rời khỏi chiếc bàn, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đi về phía Hướng Nguyệt Hằng “hàng thật” đang ngồi.

Cô lại không hề phát hiện ra ánh mắt của người phía sau vẫn chưa từng rời khỏi cô, lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, ánh mắt đó trở nên sâu thẳm.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top