Một chiếc tàu hỏa đang đi trên một đoạn đường núi.
Hiện tại, thời tiết lúc này khá là xấu, mà ở đâu trong cả nước cũng vậy. Năm nay, đợt lạnh nhất trong năm càn quét qua cả nước, tuyết rơi dày đặc khắp Bắc Kinh khiến cho các chuyến bay phải hoãn lại, ngừng cất cánh từ sáng nay.
Z54. Đây là tên chuyến tàu nhanh này. Nó chạy từ Côn Minh tới Bắc Kinh mất hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Khi đoàn tàu dừng chân ở ga đầu tiên, Thành Vân có chút nghi hoặc - nghi hoặc này không thể trách khỏi khi bạn đi một đoạn đường dài và mất tới nhiều thời gian như vậy.
Tại sao tàu lại dừng giữa chừng?
Cô quay đầu, hỏi vị hành khách ở bên cạnh.
“Anh tới nơi nào?”
Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông, tay đang ôm đứa trẻ và vợ của anh ta.
Hai người mặc quần áo vùng thôn quê, vào lúc Thành Vân hỏi, người đàn ông đang cầm cây que thức ăn không biết tên trêu đùa với đứa trẻ, nghe thấy có người hỏi, anh ta liền quay đầu lại.
Suốt chặng đường hơn một tiếng đồng hồ này, hắn đã nhiều lần len lén nhìn trộm Thành Vân.
Đây là khoang ghế cứng trên tàu. Mặc dù lúc mới đầu lên tàu, tàu nhìn rất là sạch sẽ. Thế nhưng rất nhanh, khoang tàu liền trở nên lộn xộn và bẩn thỉu.
Hắn cảm thấy nữ nhân này không nên xuất hiện ở đây.
Cô gái này thoạt nhìn khác với mọi người. Nàng không có hành lý, chỉ có một cái túi nhỏ mang theo bên người.
Nàng mặc một chiếc áo len màu xám, bên ngoài khoác một cái áo gió màu đen, mặc quần tất, đi đôi bốt da ống dài. Tóc nàng để dài ngang vai, nhìn có vẻ khô và cứng hơn so với các cô gái khác.
Thành Vân nhìn người đàn ông này, cười nói:
“Anh tới chỗ nào?”
Người đàn ông nói:
“Đến Tương Đàm.”
Chỉ có ba từ, nhưng chất giọng nồng đậm chất quê không tài nào che giấu nổi.
Thành Vân gật đầu, nói:
“Tuyến này, dừng lại bao nhiêu điểm vậy?”
“Không biết.”
Người đàn ông quay đầu lại hỏi vợ. Vợ nói cũng không biết.
Vừa khéo có một nhân viên tàu đẩy xe qua, Thành Vân gọi hắn lại, vẫn hỏi câu như cũ. Nhân viên tàu thông thạo nghiệp vụ nhanh chóng trả lời:
“Chuyến tàu này có tổng cộng 20 ga.”
“........”
Thành Vân hỏi:
“Bao nhiêu điểm dừng.”
“Hai mươi điểm.”
“Vậy tại sao lại gọi là tàu tốc hành?”
Nhân viên tàu dường như bị sốc trước câu hỏi phức tạp này, Thành Vân lắc đầu,
“Thôi bỏ đi, bán cho tôi một chai nước.”
Nhân viên tàu vội vàng lấy cho cô một chai nước.
Đoàn tàu lại tiếp tục lăn bánh. Thành Vân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Cô đứng lên, hiện ra một thân hình cân đối cao gầy, chiếc áo khoác dài tới tận đầu gối.
“Xin lỗi! Nhường cái!”
Đôi vợ chồng kia vội vàng tránh ra, Thành Vân từ bên cạnh đi qua.
Khi đến ngã ba toa, có hai người đàn ông đang đứng dựa vào thành, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm ở đó, thấy Thành Vân tới, họ bất giác dừng lại.
Thành Vân dựa vào một bức tường khác ở đó, gẩy ngón tay một cái, “Đinh” một tiếng vang lên, bật lửa liền mở ra.
Nàng đốt một điếu thuốc, hút vào một ngụm, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Hai người đàn ông ở bên cạnh lại tiếp tục trò chuyện câu chuyện còn dang dở của mình.
Bên ngoài, trời vẫn còn u ám. Trên núi cũng không có cây, không có bụi cỏ dại.
Rất nhanh một điếu thuốc liền được hút xong, Thành Vân lại lấy ra một điếu thuốc nữa.
Lần châm thuốc này, cô không nhìn ra ngoài nữa mà quay lại nói chuyện với hai người đàn ông ở bên cạnh.
“Các anh đi đâu vậy?”
Hai người đàn ông sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, một người trong số đó trả lời:
“Đi An Thuận.”
Thành Vân gật đầu, hỏi tiếp:
“Về nhà?”
“Không! Là đi làm!”
Người đàn ông nhìn Thành Vân, hỏi:
“Còn cô, cô đi đâu vậy?”
“Bắc Kinh.”
“Ồ! Là trạm cuối cùng đấy.”
Người đàn ông nhìn Thành Vân, sau đó quay đầu nhìn lại khoang tàu nàng vừa đi ra,
“Không có mua vé giường nằm sao ?”
“Ừ!” Thành Vân nói, “Mua trễ quá, không có mua được giường nằm.”
Da của Thành Vân rất đẹp, dù cô không có trang điểm một chút nào. Nàng chỉ kẻ lông mày, khiến cho lông mày nhìn dày hơn, gương mặt trông sáng sủa hơn.
Đàn ông luôn thích nói chuyện với người đẹp và họ sẵn sàng giúp đỡ cô ấy.
“Cô tìm nhân viên tàu hỏi thử xem. Hiện tại vừa qua một điểm dừng, có lẽ giường nằm còn chỗ trống, tạm thời nằm trước đã, khi nào có người sau lên thì nhường lại cho họ.”
Thành Vân cười cười.
“Được, tôi sẽ hỏi qua một chút.”
Hai người đàn ông đang định muốn trò chuyện thêm một lúc nữa, đột nhiên điện thoại của Thành Vân reo lên. Nàng lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua một chút, sau đó để lên tai, nói:
“Lý tổng.”
“Tiểu Vân à?”
Trong điện thoại vang lên một giọng đàn ông,
“Đang ở đâu vậy? Sao hồi nãy gọi không thấy nghe máy?”
“Không nghe thấy. Tôi đang ở trên tàu hỏa, tín hiệu không được tốt lắm.”
Thành Vân nhổ một bãi nước miếng, nói.
“Tàu hỏa?”
Giọng người đàn ông có chút nghi hoặc,
“Tại sao lại ở trên tàu hỏa?”
“Hôm nay Bắc Kinh tuyết rơi quá nhiều. Máy bay hoãn, không có bay nữa.”
Người đàn ông đã hiểu, nói:
“Vậy cũng không nên ngồi tàu hỏa chứ? Tội chi khổ vậy? Nán lại thêm một ngày nữa, ngày mai mua vé máy bay cũng được mà.”
Thành Vân tiến lên một bước, giày cao gót giậm lên sàn tàu, âm thanh thanh thúy vang lên, rất nhanh liền bị tiếng “xình xịch” của tàu hỏa át đi.
“Chuyến công tác bên này của tôi đã xong xuôi hết rồi. Ở lại thêm một ngày nữa có tác dụng gì chứ?”
Thành Vân nói,
“Anh gặp rắc rối gì sao?”
Người đàn ông cười cười,
“Yên tâm đi, không có chuyện gì.”
Thành Vân cũng không hỏi nhiều, “Vậy thì tốt.”
“Khi nào tàu hỏa tới Bắc Kinh, ta sẽ tới đón.”
“Tối mai chín giờ rưỡi, tôi có thể tự mình trở về.”
“Đừng! Cô không mang theo hành lý đúng không? Chỉ mặc một chiếc áo mỏng , hiện tại Bắc Kinh lạnh lắm, đừng tự làm khổ mình.”
Thành Vân ngừng một chút, nói:
“Được rồi. Ngày mai khi nào tôi tới tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“Ok.”
Cô bỏ điện thoại lại vào trong túi. Nói xong cuộc điện thoại làm cô không có hứng thú hút thuốc lá nữa. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đàn ông kia đang nhìn mình. Cô cười với họ, sau đó rút ra hai điếu thuốc và đưa cho họ.
“Thử chút không?”
Hai người đàn ông cầm lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Thành Vân nói:
“Thuốc Ligun đấy, hút rất sướng.”
“Thật tốt a! Ta còn chưa có hút qua bao giờ.”
Thành Vân đút hai tay vào túi, nói đùa rằng:
“Thuốc này của phụ nữ, đừng để người khác nhìn thấy lại cười cho đấy.”
Trở lại khoang tàu. Lúc này vị trí trước mặt Thành Vân có một hành khách mới lên, thoạt nhìn là một cô bé trông giống như là sinh viên đại học. Sau khi ngồi xuống, nàng lại tiếp tục trò chuyện với cặp vợ chồng lúc nãy.
“Ai nha, đứa bé này thật đáng yêu, mấy tháng rồi?”
“Một tuổi 4 tháng.”
“Đang cho nó ăn cái gì vậy?”
“Thức ăn mang theo, lúc nào nó đói thì cho nó ăn.”
Mẹ đứa nhỏ nói.
Cô bé sinh viên nhìn bao nhỏ thực phẩm nhỏ kia, chân mày nhíu lại. Sau đó bắt đầu giảng giải tác hại của loại thực phẩm bỏ đi này nguy hiểm như thế nào. Hai vợ chồng nghe mà gật đầu lia lịa, sau đó cô nàng chốt lại một câu sau này ăn thứ này ít đi một chút.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận