Dịch: Hoangforever
Thành Vân không nói lời nào, nhắm hai mắt lại. Giữa cuộc trò chuyện của mọi người dần chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ rất nhanh, nhưng không có được sâu. Giấc ngủ của nàng rất nông, giống như kiểu đem âm thanh xung quanh đậy lại bằng một tấm màn mỏng vậy.
Bên trong hỗn tạp, thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Trên tàu, người đi qua người đi lại. Nhân viên tàu đẩy xe đi qua đi lại cũng đã được rất nhiều lần rồi.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo lại rung lên, “buzz buzz”...
Thành Vân trong nháy mắt thanh tĩnh lại, mở hai mắt ra.
Bên ngoài trời đã tối.
Đôi vợ chồng trẻ và cô bé sinh viên đại học ở bên cạnh thì ngủ gà ngủ gật. Cô lấy điện thoại di động ra.
Lý Vân Sùng.
Thành Vân đứng dậy, đi ra khỏi khoang (toa) tàu.
Nơi nàng vừa hút thuốc lúc nãy, lúc này không có ai, đèn trên đầu cũng đã được bật sáng.
“Tiểu Vân.”
Không biết có phải do trời tối hay không mà giọng của Thành Vân lúc này có vẻ trầm hơn so với lúc nãy một chút.
“Lý tổng.”
“Tới đâu rồi?”
Thành Vân mới ngủ thiếp đi, nên cũng không biết hiện tại đang ở đâu. Bên cạnh cũng không có người hút thuốc lá. Cô nhìn trước nhìn sau, chỉ nhìn thấy đèn báo toa tàu ở phía trước mặt.
Lý Vân Sùng cũng không có đợi nàng đáp liền nói:
“Tiểu Vân, trở về muộn một chút.”
“Hả?”
“Tìm một nơi nào đó đi chơi đi. Qua một đoạn thời gian nữa rồi hẵng trở về.”
Thành Vân trầm mặc 2 giây, sau đó nói:
“Có tra được không?”
Lý Vân Sùng thở dài một hơi.
Thành Vân có thể tưởng tượng ra được tình cảnh của hắn lúc này. Lúc này Lý Vân Sùng có lẽ đang ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng làm việc của mình, trong phòng cũng không có ai, cả người mệt mỏi, chỉ cần hắn muốn, trong một phút đồng hồ liền ngủ.
“Tra được, là một ký giả.”
Thành Vân nghe thấy âm thanh bật nắp chiếc bật lửa vọng ra từ trong điện thoại, Lý Vân Sùng đang đốt một điếu thuốc lá.
“Đâu tới ?”
“Có chuẩn bị mà tới.”
“A!”
Lý Vân Sùng cười một tiếng, không biết là đang nghĩ cái gì, uể oải nói:
“Yên tâm, bánh xe bị gãy, hắn không chơi được đâu.”
“Tôi phải rời đi mấy ngày?”
Lý Vân Sùng thoải mái nói,
“Cứ tạm vài hôm xem sao đã. Cứ coi như đó là một kỳ nghỉ đi. Tôi biết, cô không thích giao thiệp với cánh truyền thông, cho nên chuyện này cứ giao lại cho tôi. Xong việc rồi về.”
“Vậy lát nữa tôi xuống tàu, cái tàu này sắp xông (1) chết tôi rồi.”
(1) xông: xông khói, xông hơi.
“Tôi đã nói với cô rồi, đi tàu hỏa làm gì để bây giờ khổ ra thấy chưa?”
Thành Vân phủi phủi y phục của mình, nói: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ok. Cô cứ chơi thỏa thích đi. Tiền mang theo đủ không? Có mang theo thẻ không đó?”
Thành Vân cười khanh khách, “Đừng chọc tôi.”
Lý Sùng Vân thấy nàng cười, cũng cười theo, “Nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Uk.”
Thành Vân đặt điện thoại xuống. Nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi. Nàng quay đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của mình ở trên cửa tàu.
Dưới chân, sàn tàu lắc lư, làm cho Thành Vân lắc lư theo, cổ quay một phát, tiếng “răng rắc” liền phát ra.
Đột nhiên, có tiếng loa thông báo vang lên...
“Các vị hành khách quý mến, phía trước chính là ga Quý Dương. Chúng ta sẽ tới ga Quý Dương vào lúc 18h49p và dừng lại ở đó 20 phút. Hành khách xuống ga Quý Dương vui lòng mang theo vé và hành lý và chờ ở hai đầu khoang tàu... "
Thành Vân liếc nhìn qua cửa sổ toa tàu, nhìn vào thành phố xa xa, thấy ở nơi đó có ánh đèn lốm đa lốm đốm.
Nàng quay lại khoang tàu và nhặt túi của mình lên.
Quý Dương là ga dừng nửa chặng đường, cho nên người xuống tàu rất nhiều. Thành Vân cầm theo túi đứng dậy, chờ xuống tàu cùng với một đoàn người dày đặc.
Ở trong cái đội ngũ chờ đợi này, với vóc dáng cao gầy của mình, rất dễ nhận ra nàng.
Tàu hỏa dừng lại ở ga Quý Dương. Cửa tàu vừa mở ra, gió lạnh liền lùa vào. Thành Vân theo dòng người xuống tàu, thế nhưng cũng không có rời đi luôn.
Nàng đứng ở ga tàu một lúc mà không biết đi đâu. Tàu thì cũng đã chạy mất rồi.
Quý Dương lúc này trời đang mưa phùn. Mưa vô cùng nhỏ, nhỏ tới nỗi gần như không cảm nhận được, tí tách rơi xuống mái tóc, bả vai của Thành Vân.
Hiện tại đang là buổi tối, nhiệt độ không có cao những cũng không có lạnh. Có lẽ do trời mưa nên nhiệt độ ẩm hơn so với Bắc Kinh.
Thành Vân cài nút áo khoác lại, bước ra khỏi nhà ga.
Ra khỏi nhà ga cô liền nhìn thấy một đống tài xế và nhân viên khách sạn đang kiếm khách.Thành Vân phải vất vả lắm mới chen qua được.
Ra tới quảng trường, lúc này người lao động đứng đông nghẹt. Hiện tại đang là giờ cao điểm vận chuyển hành khách.
Thành Vân liên tục cự tuyệt tài xế chèo kéo mình, bước ra phía ngoài.
Hầu như ga tàu hỏa nào ở trên cả nước cũng đều giống như thế này, đều rất đông người và có rất nhiều quầy bán hàng nhỏ. Dọc theo con đường vào ga Quý Dương, có rất nhiều quầy bán hàng ăn vặt. Thành Vân đi ngang qua một quầy hàng, cúi đầu nhìn xuống một chút.
Chủ quầy hỏi, giọng có chút trầm thấp, mang theo giọng địa phương.
“Ăn cái gì?”
Thành Vân vươn tay, chỉ chỉ vào mấy thứ trên lò bếp nóng rực,
“Đây là khoai tây nướng sao?”
“Ba đồng một củ.”
Chủ quầy hàng nói. Anh ta định đóng gói bỏ vào túi cho Thành Vân.
“Không, không, không”
Thành Vân xua tay, “tôi không ăn.”
Chủ quầy trở tay, lại định gắp khoai lang nướng ở bên cạnh.
“Không, tôi cũng không ăn khoai lang nướng.”
Chủ quầy dừng tay lại, giống như đang nghĩ cô nàng này tính mua cái gì đây?
Thành Vân liền gạt đi suy nghĩ của hắn,
“Ta không muốn ăn cái gì cả.”
Chủ quầy đem túi nilong bỏ lại chỗ cũ.
Thành Vân quay đầu, nhìn xung quanh một vòng.
Cô ngồi trên tàu mệt chết đi được, lại bị mưa bụi xối hết cả người, hiện tại cảm thấy cả người rất là khó chịu, muốn nhanh chóng tìm một chỗ tắm rửa nghỉ ngơi.
Bên cạnh ga tàu nhìn như không có nhiều khách sạn cho lắm. Thành Vân giơ tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ thầm hôm nay làm sao qua được đây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận