Giản Tĩnh hỏi riêng mọi người về thời gian họ nhìn thấy tấm vải đỏ.
Công nhân vệ sinh: "Tôi vẫn luôn lau sàn ở bên ngoài, lau xong thì vào nhà vệ sinh, không đi vào trong."
Người quản lý hoạt động: "Tôi là người mở cửa. Tôi biết mọi người đều chưa đến nên đã ăn sáng trong văn phòng. Khi nghe thấy có tiếng người đến ở bên ngoài thì tôi mới đi cùng họ, không chú ý nên hình như nó vẫn luôn ở đó."
Người lên kế hoạch: "Tôi đến rất sớm, nhưng ngày hôm qua hội trường đã được sắp xếp gần xong rồi nên tôi không nhìn kỹ. Lẵng hoa vẫn chưa được gửi đến nên tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho bọn họ."
Người viết quảng cáo: "Tôi vừa tới đã đến phòng đọc sách, lúc đấy là khoảng 7:10, hình như tấm vải đỏ đã được phủ ở đó rồi."
Người vận hành: "Tôi đi lại trong hội trường, lúc đó đã có tấm vải rồi nhưng vì tôi bận liên lạc với bên truyền thông nên không xem xét kỹ."
Biên tập viên phụ trách: "Tôi đến đây lúc 7:30. Lúc đó tôi còn nghĩ là không biết ai phủ tấm vải ở đây mà trông xấu chết đi được."
Trợ lý tổng giám đốc: "Lúc chúng tôi đến đã thấy tấm vải rồi."
Cửa hàng trưởng: "Tôi chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn vào, không đi vào nên cũng không rõ lắm, tôi vừa mới đến.”
Giản Tĩnh sắp xếp lại lời khai của họ. Nếu không có ai nói dối thì tấm vải màu đỏ đã xuất hiện từ 7:10, nhưng phía dưới là sách hay là bộ xương thì không chắc.
Có thể tấm vải đỏ lúc đầu chỉ là tấm vải bịt mắt mọi người, có người phía sau nhân cơ hội để đánh tráo, có thể sau đó sẽ có người khác bí mật đi lên để giấu xương đi.
Khang Mộ Thành hỏi: "Em tìm hiểu thế này là cảm giác có người bị mua chuộc sao?"
“Vâng.” Giản Tĩnh gật đầu: "Không phải ngẫu nhiên mà nó lại xuất hiện trong sự kiện ký tên của em.”
Vẻ mặt Khang Mộ Thành lạnh lùng, anh trầm ngâm: "Anh sẽ gọi từng người đến, hỏi từng người một, không tin là không hỏi ra."
“Chờ đã, để em nhìn lại bộ xương.” Giản Tĩnh do dự, sau đó nhẹ giọng nói: "Em nghi đây là xương người thật.”
Nếu là xương người mô phỏng thì về cơ bản đã có thể xác định đây là một trò chơi khăm, bất kể là ai làm cũng cứ để sau này tính sổ cũng không muộn, nhưng nếu là thật thì bản chất sự việc sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng có điều Quý Phong vừa mới nói với cô rằng công việc của bác sĩ pháp y còn bận hơn cả cảnh sát, muốn nhờ họ giám định thì phải đợi đến chiều mới được.
Dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình, đã đến lúc phải rút thêm thẻ rồi.
‘Hệ thống, rút thẻ bình thường.’
[Đang rút thẻ.]
[Hoàn thành rút thẻ.]
[Tên: Thẻ kỹ năng - Thư pháp bút cứng (Sơ cấp).]
[Nội dung mô tả: Tăng trình độ thư pháp của bạn.]
[Ghi chú: Viết chữ đẹp để lại ấn tượng tốt.]
[Tên: Thẻ kỹ năng - Diễn thuyết (Sơ cấp).]
[Nội dung mô tả: Tăng cường khả năng diễn thuyết, bạn có thể nói chuyện thoải mái khi đối mặt với nhiều người xem.]
[Ghi chú: Kỹ năng này được sử dụng tốt thì kết quả sẽ không thể đoán trước được.]
Hai thẻ kỹ năng liên tiếp không phải là không tốt, đặc biệt đến một lát nữa khi cô ký tên và ghi lời cảm ơn thì kỹ năng này có rất đúng lúc, nhưng nó lại không thể giúp cô phá án.
Cô tiếc của thở hổn hển, thầm lẩm bẩm: ‘Tôi phải phá án, cho cái gì thiết thực chút đi.’
[Tên: Thẻ tri thức - Pháp y (Sơ cấp).]
[Nội dung mô tả: Có được kiến thức pháp y cơ bản.]
[Ghi chú: Nói thay người đã khuất, trần tình thay cho người bị oan.]
[Tên: Thẻ đạo cụ - Thẩm định chữ viết tay (3/3).]
[Nội dung mô tả: Có thể giám định chữ viết tay ba lần, tỷ lệ chính xác là 100%.]
[Ghi chú: Chữ viết tay sẽ nói lên nội tâm một con người.]
Giản Tĩnh cân nhắc mấy kỹ năng, cô quyết định sử dụng thẻ pháp y trước, tạm thời giữ lại thẻ thư pháp và diễn thuyết, để xem sau này cô có gom được mấy cái thẻ không quan trọng để tổng hợp thành một thẻ nâng cấp không.
Trong đầu cô đột nhiên có thêm kiến thức về pháp y.
Cô tiến lại xem xét bộ xương, thông tin thu về đã hoàn toàn khác hẳn lúc nãy.
Bộ xương này rất hoàn chỉnh, vì vậy thứ đầu tiên cô chú ý đến là khung xương chậu. Khung xương chậu có thể xác định giới tính của một người, ví dụ, vòng tròn khép kín ở giữa được gọi là thượng khẩu xương chậu, của nam sẽ giống hình trái tim, của nữ là hình bầu dục.
Nhưng vì Giản Tĩnh không có kinh nghiệm nên cô nhìn trái ngó phải cũng không xác định được đây là hình bầu dục hay hình trái tim. Nhưng may là vẫn có một cách khác, nhìn vào hạ khẩu khung xương chậu, đây không phải là một hình dạng khép kín, mà là mu giao cảm, nơi hai mảnh xương nối với nhau.
Mu giao cảm ở nữ có hình chữ U, ở nam là chữ V.
Sau khi xác nhận sự tương ứng giữa hai đặc điểm, cô có thể xác định đây là một bộ xương phụ nữ.
Tương tự, xương mu cũng chứa thông tin về tuổi của tử thi.
Theo chín đặc điểm của mu giao cảm có thể tính ra tuổi tác theo công thức như sau:
Y = M X1 X2 X3 X4 X5 X6 X7 X8 X9
Y là tuổi suy ra.
M là hằng số: nam M16,45, nữ M15,32.
X1 đến X9 là hằng số tham chiếu của chín đặc điểm.
X1 là đỉnh sulcus của mặt khớp.
X2 là nốt cốt hóa sần.
X3 là đầu dưới của mặt khớp.
X4 là độ dốc bên trái.
X5 là hình dạng mặt khớp.
X6 là cạnh lưng.
X7 là cạnh bên của đường xiên.
X8 là cạnh bụng.
X9 là chất xương của mặt khớp.
Mỗi đặc điểm đều có một bảng tham chiếu. Lấy độ dốc bên trái tương đối dễ hiểu làm ví dụ, trên mặt không nổi là 0 điểm, nổi cục bộ là 3,53, hoàn toàn thành hình nhìn thấy rõ là 7,36, mắt lưới ở dạng lỏng là 8,61.
Trước khi bắt đầu.
Giản Tĩnh: ‘Mình có công thức, cứ áp vào là OK.’
Sau khi bắt đầu.
Giản Tĩnh: ;Công thức có tác dụng gì, mắt tui mù rồi.’
Krypton có thể thắp sáng cây kỹ năng, nhưng nó không thể cung cấp cho bạn kinh nghiệm.
Trong đầu cô có một số kiến thức, cô nhớ rất rõ, nhưng mắt cô thấy được mà não không hiểu được.
Những người không có kinh nghiệm không biết nó thuộc loại nào và nên đánh giá nó theo mức điểm nào.
Cô không thể tính được tuổi nên chỉ có thể chia một cách đơn giản đại khái dựa trên tình trạng của các khớp xương, khớp xương của thanh thiếu niên cao và nhọn, trở nên phẳng hơn ở tuổi trung niên và loãng đi ở tuổi già.
Phần xương này không đặc biệt sắc nhọn, cũng không phải rất phẳng, dường như nằm ở giữa khoảng đó
Nhìn lại bề mặt hình vành tai của xương chậu, trên này có nhiều hạt mịn, có cấu trúc ngang rõ ràng và có hình gợn sóng. Mặc dù theo kinh nghiệm của cô không thể tỉ mỉ hơn nữa nhưng có thể ước tính độ tuổi ở khoảng 20-30 tuổi.
Đây đã là giới hạn cuối cùng của cô.
Lại tiếp tục tìm kiếm xem còn điểm đặc thù nào không.
Cô dùng khăn giấy quấn ngón trỏ và ngón cái, cẩn thận lật đi lật lại trong mười phút, Giản Tĩnh phát hiện trên xương cánh tay phải có một vết nứt đã lành, chứng tỏ rằng người quá cố đã từng bị gãy xương một lần.
Như vậy thông tin cơ bản của người đã khuất đá dần hiện ra.
Một phụ nữ trẻ trong độ tuổi từ 20 đến 30, cao khoảng 163 cm (trong chiều cao xương toàn thân có 5cm độ dày mô mềm), đã từng bị gãy xương tay phải một lần.
Cô mời mọi người vào phòng đọc, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi tôi đã hỏi mọi người chuyện liên quan đến bộ xương. Các bạn nói là không chắc hoặc là không biết. Có thể các bạn thực sự không biết gì cả, nhưng cũng có thể đã có ai đó nói dối. Trước khi tôi xác nhận lần thứ hai tôi phải nói với mọi người một điều, đây không phải là một trò đùa, bộ xương này xương người thật.”
Trên mặt khá nhiều người có biểu cảm ngạc nhiên.
"Người chết là một phụ nữ trẻ, cao khoảng 1,63 mét và bị gãy xương cánh tay phải." Giản Tĩnh vừa báo thông tin giám định vừa quan sát kỹ biểu cảm của mọi người: "Ngoài ra, chắc hẳn cô ấy chết vì bị mưu sát. Nếu ai đó nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, chuyển xương đến đây thì bây giờ còn kịp thừa nhận, nếu không khi cảnh sát đến người đó sẽ liên quan đến một vụ giết người."
Lời này nửa thật nửa giả.
Phần thật là cô đã quan sát thấy hộp sọ của người quá cố có những vết tổn thương lõm, chắc hẳn là vết thương trí mạng. Nhưng cô không rõ đây là một vụ giết người hay một sự việc ngoài ý muốn. Cô cố tình phóng đại mức độ nghiêm trọng chỉ để đánh lừa họ.
"Giết người? Thật hay giả vậy?"
"Không liên quan gì đến chúng tôi, nếu đã thành bộ xương trắng rồi chắc hẳn đã chết nhiều năm."
"Ai lại mang thứ này đến đây, là hung thủ à?”
Mọi người đều ngạc nhiên hoặc sợ hãi, phản ứng của họ đều bình thường, chỉ có cửa hàng trưởng và quản lý phòng tổ chức trao đổi ánh mắt với nhau, biểu cảm khá kỳ lạ.
Trong lòng Giản Tĩnh khẽ động, cô hỏi: "Tôi muốn biết là có ai quen biết một người như vậy không?"
Có thể là bộ xương xuất hiện ở đây không phải nhắm về phía cô, mà là nhà sách Bổ Thiên.
Quả nhiên, mặc dù không có người trực tiếp trả lời, nhưng khi cuộc trò chuyện kết thúc quản lý phòng tổ chức đã chủ động đến tìm cô, nói thẳng thắn: "Tôi biết ai là người bỏ xương vào đây, nhưng tôi không biết sự việc sẽ thành thế này."
Giản Tĩnh bình tĩnh nói: "Là ai làm?"
"Tối qua tôi nhận được một cuộc gọi nói rằng đó là fan của cô, người ta muốn tạo bất ngờ cho cô." Người quản lý trả lời: "Anh ta đã trả 30.000 tệ để tôi mở cửa sớm hơn."
Cô nhướng mày: "Anh có tin không?"
“Ừm, có, tôi cứ tưởng là fan.” Quản lý hơi mất tự nhiên: "Loại chuyện này rất phổ biến.”
Giản Tĩnh thầm cười lạnh, nghĩ cô là đồ ngốc à. Cô dám cá rằng chắc hẳn người quản lý đã nghĩ đối phương là người của công ty đối diện cố ý tới quấy rối, nhưng vì tham tiền nên anh ta vẫn giả vờ tin. Nếu cô không công bố việc này có liên quan đến một vụ giết người thì anh ta đã không thành thật thừa nhận như vậy.
“Anh nói ‘chuyện lại thành thế này’ là có ý gì?” Cô kìm lại cơn giận: "Anh có nhận ra người đó không?”
"Không, không." Quản lý xua tay: "Tôi không biết người đó là ai, ý tôi là... người phụ nữ mà cô vừa nhắc tới rất giống đồng nghiệp trong tiệm sách của chúng tôi trước đây."
Anh ta không ngu ngốc. Nếu cái xác không liên quan gì đến tiệm sách thì đang yên lành anh ta lại đi thú nhận làm gì, vậy chẳng phải anh ta tự đi tìm phiền phức à? Nhưng nghe cách cô mô tả thì người này rất giống với một đồng nghiệp quen thuộc nào đó, nếu cảnh sát phát hiện ra manh mối gì thì sẽ có hiềm nghi đến anh ta.
So sánh giữa hai cái thiệt thì thà mắc một lỗi nhỏ còn hơn dính vào một vụ án giết người.
Người quản lý hết sức phối hợp: "Cô ấy tên là Lữ Tuyết, vốn là quản lý sách của nhà sách chúng tôi. Một ngày nọ khi cô ấy đang phân loại sách thì thang bị người ta đẩy xuống, cô ấy ngã gãy tay. Nhưng trong cái rủi có cái may, sau đó cô ấy đã được thăng chức thành quản lý việc mua hàng. Một năm trước cô ấy đột nhiên từ chức, chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu."
“Ai có thù hận với cô ấy?” Giản Tĩnh hỏi.
Người quản lý nở một nụ cười mập mờ: "Lữ Tuyết rất được yêu thích. Cô biết đấy, người như thế thì luôn có ai đó không chịu nổi."
Giản Tĩnh trầm ngâm. Nếu người chết là một nhân viên cũ của nhà sách, mà bây giờ bộ xương lại xuất hiện ở đây, như vậy rất đáng cho người ta phải suy nghĩ.
Cô đặt ra hai giả thiết.
Một là người đặt xương chính là hung thủ. Vì một lý do nào đó mà người kia cố tình làm lộ ra người đã chết.
Trường hợp thứ hai thì ngược lại. Người đặt xương ở đây không phải hung thủ, người đó làm vậy để khiến hung thủ lộ diện.
“Anh có nhìn thấy người đó không?” Giản Tĩnh liên tục xác nhận.
“Không, anh ta chỉ yêu cầu tôi mở cửa trước bảy giờ.” Người quản lý còn khá trẻ, nhưng đã là một kẻ già đời ở nơi làm việc, anh ta hiểu rất rõ có một số việc không nên biết vẫn tốt hơn.
Nhìn xem người đến là ai chẳng có gì tốt cho anh ta, mà ngược lại còn dễ gặp rắc rối. Lời khai lúc trước của anh ta là đúng, sau khi mở cửa anh ta chỉ nghịch điện thoại và ăn bữa sáng trong văn phòng, mãi cho đến khi người của Kim Ô đến anh ta mới ra ngoài.
Có một vấn đề ở đây.
Người kia có thực sự tồn tại không? Nếu có thì tại sao camera giám sát không quay được người lạ nào?
Giản Tĩnh cẩn thận nhớ lại cảnh trong camera giám sát liền phát hiện có khả năng nhỏ.
Camera ở tầng một có điểm mù, có thể tránh được bằng cách dán sát người vào tường, sau mượn giá sách che chắn để đi lên cầu thang, sau đó trực tiếp vượt qua lan can để lên tầng hai, như vậy có thể tránh camera ở cầu thang tầng hai.
Mặc dù chuyện này yêu cầu thân thủ tốt nhưng không phải là không làm được.
Mà muốn tìm ra xem kẻ như vậy có tồn tại hay không thì cảnh sát cần huy động các camera giám sát xung quanh, chuyện này rất khó thực hiện chỉ với suy luận của một người.
Cô phải thay đổi chiến lược để tìm ra danh tính của kẻ sát nhân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận