“Mẹ không có ý kiến gì sao?” Nghe thấy đáp án đó, cô thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn là rất khẩn trương, dù sao cô rất quan tâm đến ý kiến của mẹ mình.
“Con hi vọng mẹ có ý kiến gì? Nếu như mẹ thật sự phản đối, con sẽ đồng ý cùng nó chia tay sao? Vạn nhất nó rất thích hợp với con, lại bởi vì mẹ phản đối mà kiếp này các con không thể cùng một chỗ, vậy mẹ chẳng phải là biến thành tội nhân rồi hay sao? Cho nên mẹ hi vọng con vui vẻ là tốt rồi, con vui vẻ, mẹ cũng yên lòng.”
“Con với Anh Đông cùng một chỗ rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi, chỉ cần nó đối xử tử tế với con thật tốt là đủ rồi.” bà đối với Hạ Anh Đông ấn tượng mặc dù không tốt, duy nhất có thể xác định chính là, bà tin tưởng Hạ Anh Đông vẫn có bản tính thiện lương, không phải là người vi phạm pháp luật, bây giờ nghe anh đã thoát ly xã hội đen, bà đương nhiên yên tâm rất nhiều.
Đã được mẹ đồng ý, Mạc Tử Nhân rốt cục nở nụ cười. “Mẹ, con hôm nào đưa Anh Đông tới thăm mẹ.”
“Cũng tốt, tìm thời gian cùng nhau ăn……” Từng Lương Ngọc bỗng nhiên cười một tiếng, “Hay là hôm nay luôn đi!”
“Hôm nay?!” cô nghe được không hiểu ra sao.
Từng Lương Ngọc chỉ chỉ ra cửa, Mạc Tử Nhân quay đầu ra, trông thấy Hạ Anh Đông đã đứng ở ngoài cửa, còn đang bị ướt từ đầu đến chân.
“Anh Đông……” Liếc thấy bạn trai đi vào nhà, cô chỉ cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Hạ Anh Đông vỗ vỗ nước mưa trên người, đi vào trong nhà. “Bác gái, đã lâu không gặp.”
Từng Lương Ngọc hướng hắn gật gật đầu. “Mẹ đi múc chén canh đậu đỏ.”
Mạc Tử Nhân nhìn hắn một cái, cũng liền gấp rút đi lấy một cái khăn lông lớn đi ra.“Như thế nào cũng không mang theo cái ô?”
“Đến đầu đường mới phát hiện trời mưa, nơi này bất tiện không lái xe vào được, xe dừng ở bên ngoài, cho nên dính chút mưa, không có gì đáng ngại.” Dù cho Từ Lực không nói, anh cũng muốn tới thấy cô, một mặt dùng xác nhận cô có bình an hay không.
Từng Lương Ngọc lúc này bưng canh đậu đỏ đi ra, lại thức thời lùi lại, lưu lại không gian riêng cho họ.
“Như thế nào đột nhiên tới đây, chuyện kia đã giải quyết chưa?”
“Xin lỗi đã làm cho em lo lắng, giải quyết hết sức thuận lợi”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước có người muốn tìm anh gây phiền toái, anh sợ sẽ dính líu đến em, mới hi vọng em trở về nhà mới” anh lời nói thấm thía bày tỏ.
“Anh Đông, em thật sự không thích bị lừa gạt, dù cho không giúp được gì cho anh, em cũng vẫn muốn biết; Em không hy vọng mình là người cuối cùng mới biết được, làm như vậy em có cảm giác như cách anh…… Rất xa.”
Hạ Anh Đông cầm chặt lấy tay của cô, hiểu ý cười. “Được, nếu như có lần nữa, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên, sẽ không để cho em lo lắng.”
Mạc Tử Nhân ấm áp cười cười, đầu tựa vào ngực của anh. “Anh chừng nào thì đi?”
“Anh nghĩ sẽ ở lại vài ngày, thuận tiện cùng mẹ em ôn chuyện.”
“Anh có nhiều chuyện để tán gẫu với mẹ em sao?”
“Đương nhiên, chúng ta có rất nhiều chuyện để tán gẫu, thuận tiện tán gẫu với người một chút, khi nào thì chịu gả em cho anh? Nếu không sớm một chút đem em về, anh cuối cùng cảm thấy cuộc sống hàng ngày thật nhàm chán.” Anh khoa trương nói.
Mạc Tử Nhân bị anh chọc cười.
“Tiểu Nhân, anh là thật sự muốn cùng em sống cả đời bên nhau.”
Cô xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh, sợ hãi trả lời, “Được!”
************
Hạ Anh Đông thắp hương, cầm trong tay một nén nhang đứng ở trước bài vị tổ tiên Mạc gia, chắp tay trước ngực, đáy lòng nói lẩm bẩm –
“Bác trai, về sau con nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Tiểu Nhân cùng bác gái, người không cần lo lắng, lúc trước nợ ân tình của người, con vẫn chưa thể báo đáp được, chỉ có thể dùng hết sức mình để cho hai người bọn họ vui vẻ, đây cũng là chuyện duy nhất con có thể làm; Hi vọng người trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ mẹ con họ hết thảy bình an.”
Cắm nén hương thơm ngát vào trong lò, Hạ Anh Đông lại khom lưng vái ba vái, cung kính lại thành kính, vái xong anh ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
Mạc Tử Nhân vừa vặn đem món ăn bưng ra, len lén hỏi anh “Anh và cha em nói gì đó?”
“Bí mật.” Xác định đây đúng là chuyện anh không thể nói cho cô biết, vĩnh viễn cũng không thể nói!
Cô không khỏi nhíu mày. “Anh và mẹ em có chuyện để nói, ngay cả ba em, anh chưa từng thấy cũng có bí mật, có thể hay không quá hiểu được lôi kéo quan hệ a?”
“Anh đã là con rể chuẩn nhà em, cho nên việc này không gọi là lôi kéo quan hệ, gọi là đặc quyền của con rể.” anh nói một cách đương nhiên.
Cô nghe được không hiểu ra sao. “Em như thế nào chưa nghe nói qua?”
“Bởi vì em không phải là con rể.”
“Được rồi, tới dùng cơm thôi.” Từng Lương Ngọc đem súp bưng ra, cười nói.
Trên bàn không có sơn hào hải vị gì, nhưng đều là Từng Lương Ngọc làm, mỗi món ăn thoạt nhìn đều thập phần mỹ vị. “Không phải là thức ăn tinh xảo cũng vẫn ngon.”
“Mẹ quá khiêm tốn, con lần đầu tiên được thưởng thức tài nghệ của người cũng rất thích.” Buổi chiều, anh đã cùng Từng Lương Ngọc nói sự tình — nếu đã xác định, cũng không cần phải kéo dài, miễn cho tăng thêm sự cố phát sinh.
Thực nịnh bợ…… Mạc Tử Nhân âm thầm nghĩ.
“Tôi nghe Tiểu Nhân nói cậu là đầu bếp, có mở cửa tiệm sao?”
“Trên tay con đang có năm nhà hàng, bất quá ở cửa tiệm mới, con chính thức làm đầu bếp, con còn mời Tiểu Nhân giúp con vẽ bích hoạ, chờ ngày cửa tiệm khai trương, mẹ nhất định phải tới dự”
“Được! Nhanh lên thừa dịp ăn cho nóng đi!” Từng Lương Ngọc nhìn qua bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào của cô dâu mới, trong nội tâm không khỏi tưởng niệm đến chồng mình — dù cho khốn khổ thì như thế nào, hạnh phúc mới là chuyện trọng yếu nhất, bà cùng chồng đã qua đời một đường dắt tay làm bạn, bất đắc dĩ không thể đi đến cuối cùng; Hôm nay co gái có thể đạt được hạnh phúc, bà chỉ trông mong bọn họ có thể cùng nhau sống đến già.
Sau khi ăn xong, Hạ Anh Đông đi vào phòng của Mạc Tử Nhân, bên trong nồng nặc mùi thuốc màu.
“Ngại quá, bởi vì phòng hơi nhỏ, cho nên bức tranh đều bày ở phòng em, hương vị nặng nề một chút.”
Hạ Anh Đông chú ý tới khi Mạc Tử Nhân trở lại gian phòng của mình, cả người liền trở nên rất buông lỏng, nhìn ra được ở trong hoàn cảnh quen thuộc cô sẽ an tâm; Cũng giống như anh, đứng ở trong phòng bếp, anh giống như là trở lại không gian quen thuộc nhất, có thể yên tâm bắt tay vào làm việc.
Mạc Tử Nhân giống như đang tìm đồ, rất nhanh tìm được rồi, lấy ra cho anh xem, đó là vài khung tranh màu nước, trong đó cũng trộn lẫn mấy tờ bức tranh, tất cả bức tranh đều là cảnh trí bên ngoài phòng cô, có sáng sớm, trời chiều cùng ban đêm, bất đồng thời gian lẫn cảm giác, mỗi một bức tranh đều có đặc sắc, chẳng phân biệt được cao thấp.
“‘Cái hẻm nhỏ’ phải là dùng những thứ cảm giác này tạo nên a?”
Hạ Anh Đông thừa nhận. “Đúng vậy! Vào lúc em nói với anh, anh cảm thấy được rất phù hợp, đó chính là cảm giác anh muốn — anh liền đương hi vọng kiến tạo ra một cỗ hoài niệm, cảm giác nhớ tình bạn cũ, ‘Cái hẻm nhỏ’ của anh chỉ hoan nghênh khách quen, có lẽ là bởi vì bối cảnh quan hệ, anh không có biện pháp hầu hạ khách nhân xa lạ, chỉ muốn cùng bạn bè cùng nhau tán gẫu hưởng thụ cảm giác khi dùng cơm, cho nên len lén dùng ý niệm của em, em đừng trách móc.”
“Cá tính của em với anh không khác biệt nhau lắm, cũng không còn biện pháp mạnh vì gạo, bạo vì tiền, anh cũng thích ý nghĩ của em, em thật cao hứng, em sẽ không trách móc.” Mạc Tử Nhân cùng anh sánh vai mà ngồi, cười nói trò chuyện.
“Em có muốn tới giúp anh không?”
“Giúp anh? Đúng là emcái gì cũng không biết, anh nhất định bảo em vào phòng bếp hỗ trợ sao?” Nàng cảm thấy rất mừng rỡ.
Dù cho “Cái hẻm nhỏ” Không tốn quá nhiều tài chính để trang hoàng lộng lẫy, nhưng thật vất vả mới làm xong, tốt nhất đừng có lại phải xây lại lần nữa.“Em có thể đảm đương phục vụ sinh, lúc không có việc gì ở trong tiệm vẽ tranh; Có cửa tiệm không phải là để mời em đến hát làm nóng không khí sao? Anh liền mời em tới vẽ bức tranh dùng làm nóng không khí.”
“Thật vậy chăng?” Sáng kiến này rất đặc biệt, là cô lần đầu tiên nghe qua, không khỏi nhao nhao muốn thử. “Em thật sự có thể ở trong tiệm của anh vẽ tranh sao?”
Cửa tiệm của bạn trai ở trong ngõ hẻm yên tĩnh, hoàn cảnh rất tốt, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng rất đẹp, nếu như có thể vẽ tranh nhất định rất tuyệt.
“Đương nhiên, em là hoạ sĩ chuyên vẽ trong tiệm của anh, ai cũng không cho phép đoạt.”
Mạc Tử Nhân cười ngọt ngào, đầu liền tựa ở trên vai của anh. “Anh Đông, em là thật sự, thật sự, thật sự thật thích anh.” Cô thật sự thật yêu người nam nhân này.
“Có hay không hối hận hướng anh tỏ tình?” anh nhớ tới việc nhầm lẫn này, cười trêu nàng.
Mạc Tử Nhân lập tức đỏ mặt. “Ai da, đó đã là chuyện cũ trước đây, anh còn muốn cùng emso đo a?”
“Anh là người rất mang thù ……”
Cô gần như nịnh nọt hỏi: “Kia Hạ tiên sinh hi vọng em như thế nào đền bù cho anh?”
Hạ Anh Đông lập tức quỳ gối trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn. “Hãy lấy anh!” Dù cho đã nói hay lắm, nhưng vẫn phải nên có hành động cầu hôn.
Di…… Buổi chiều bọn họ không phải là đều nói xong cả rồi sao?
Cho dù cô cũng ở tại hiện trường, mẹ cô cùng anh xem cô như không tồn tại, cùng nhau thảo luận hôn sự, cô còn tưởng rằng mình đã bị bán.
“Hãy lấy anh, cả đời không rời khỏi anh, được không?” Đối với vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh lại hỏi.
Mạc Tử Nhân yên lặng rũ xuống rèm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn gả cho ai ngoại trừ Hạ Anh Đông.
Cô thật sự rất cố chấp, nhận định chính là nhận định.
Hạ Anh Đông đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn. “Chiếc nhẫn này có lẽ không phải là kiểu dáng trẻ trung gì, bất quá nhưng lại là chiếc nhẫn lúc cha mẹ anh kết hôn, anh không cẩn thận làm mất nhẫn của cha anh, chỉ còn lại của mẹ anh, hiện tại tặng cho em, về sau để lại cho con trai.”
Mạc Tử Nhân xem xét chiếc nhẫn một cách tinh tế tường tận, nụ cười sáng lạn bên môi không biết vì trông thấy cái gì, lúc sau bỗng dưng hạ xuống, chỉ thấy cô nhanh chóng bỏ chiếc nhẫn xuống quan sát bên trong, đột nhiên sắc mặt kinh biến. “Chiếc nhẫn của cha anh là như thế nào mất đi?”
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng nói qua. “Anh…… Không nhớ rõ.”
Cô đầu mày cau lại nhìn anh, lấy sự hiểu biết của cô đối với anh, đồ trọng yếu như vậy làm sao có thể bị mất đi được. “Là năm năm trước mất đi …… Đúng không?”
Hạ Anh Đông vẫn yên lặng không nói.
Mạc Tử Nhân đứng thẳng dậy, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau lại quay lại, trong tay có một chiếc nhẫn khác giống hệt, chỉ là tương đối lớn một chút, vừa nhìn cũng biết là của nam giới. “Có phải cái này không ?”
Hạ Anh Đông không cần đến gần xem, cũng nhận được đó chính là chiếc nhẫn của cha anh, trong nháy mắt hai mắt anh nhắm nghiền, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Quả nhiên, có một số việc thủy chung là giấy không thể gói được lửa.
“Đúng……” anh bất đắc dĩ khẳng định.
Mạc Tử Nhân hốc mắt lập tức phiếm hồng, nước mắt đã ngưng tụ, tùy thời đều có khả năng chảy xuống, cô giơ cao hộp đựng chiếc nhẫn kia ép hỏi: “Vì cái gì……Anh muốn hại chết chết em?!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận